“Khinh người quá đáng!” Trong phòng ngủ, một vị phu nhân xinh đẹp mặt mày căng thẳng, xám ngắt. “Dù con ta có nói năng lỗ mãng thì chỉ cần giáo huấn nó là được, sao nữ nhân Đổng Tiểu Uyển kia lại ra tay nặng đến mức này? Xương cốt cũng có mấy cái bị gãy rồi...” Nói đến đây, giọng nàng nghẹn lại, đôi mắt đẹp rưng rưng. “Vân Minh, bây giờ ca của ngươi không ở đây, Quân Động chịu ủy khuất thế này, mọi việc đều nhờ ngươi làm chủ đó.” “Đại tẩu.” Phương Vân Minh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.