Đêm đã muộn, Phù Ngao toàn thân đầy mùi rượu lảo đảo đi tới viện lạc của mình, vung tay đẩy nha hoàn đang muốn đỡ ra. “Tự ta có thể đi được.” “Vâng.” “Phu nhân..., nấc... còn chưa ngủ sao?” Từ ánh nến tỏa ra qua khung cửa sổ, hắn có thể mơ hồ thấy bóng người bên trong, điều này làm hắn thấy ấm áp. Hắn rất hài lòng về thê tử của mình. Tính nàng hiền dịu, ngoan ngoãn. Hiếu kính với phụ mẫu, hiểu việc quản gia, xử lý tốt việc ngoài và là người phụ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.