“Là ngươi!” Mạc Cầu cũng ngẩn người. Hắn vội lùi lại hai bước, cẩn thận quan sát đối phương. “Ngươi cũng dám vào trong thành?”
“Thế giới bên trong so với bên ngoài thì phồn hoa hơn nhiều, có ai không muốn xem thử chứ?” Nam tử mặc nho sam cười nhạt.
“Lần này có cơ hội, sao có thể bỏ lỡ?”
“Các ngươi là người đã hạ thủ với Hà gia?” Mạc Cầu cảm thấy toàn thân căng ra, hắn lùi thêm mấy bước, trái tim nhảy loạn trong lồng ngực.
Hiện tại hắn coi như đã nhập môn võ học, không còn là thiếu niên ngây ngô lúc trước. Hắn có thể nhìn ra tương đối chính xác thực lực của đối phương.
Có thể dùng một cái dậm chân đánh vỡ đá xanh dưới chân, người này cảnh giới không chỉ dừng ở dẫn kình nhập vào da thịt.
Có lẽ là Đoán Cốt.
Người như vậy, hắn tuyệt không phải là đối thủ.
“Là ta nhận ủy thác của người khác.” Nam tử kia gật đầu, ngước mắt nhìn Mạc Cầu, than nhẹ một tiếng như có gì tiếc nuối.
“Việc này không liên quan tới ngươi, ngươi cần gì dính vào vũng nước đục này?”
“Ta..., ta tới đây để chẩn bệnh cho người, vốn không dính dáng gì tới việc này.” Mạc Cầu nuốt nước bọt, nhẹ giọng đáp.
“Chuyện này...” Đối phương nhíu mày, vẻ phân vân.
Nam tử thân mặc nho sam này họ Quách tên Tiêu, xuất thân từ gia đình danh giá. Lúc còn trẻ đã học được một thân võ nghệ cao cường. Sau đó gia đạo sa sút, bất đắc dĩ mới đi làm đạo phỉ.
Nhưng dù sao hắn cũng là người đã từng đọc thuộc thi thư, xem cách ăn mặc như một nho sinh là biết. Hắn không cam tâm cứ mãi vào rừng làm cướp, nay đây mai đó thế này.
Lần này hành sự theo Chung Vân Triệu là hắn muốn tạo ra cho mình một thân phận quang minh chính đại, cũng tìm cách nghĩ cho tương lại sau này của đám huynh đệ. Nếu không, với thực lực của hắn, việc nhỏ như hôm nay không cần hắn phải tự thân xuất mã.
Thật không ngờ được, bọn hắn lại để một con cá lọt lưới, mà con cá này lại còn là người hắn từng quen biết.
“Ngươi đã có ơn cứu nhị đệ của ta, theo lý, chúng ta còn thiếu ngươi một món nợ ân tình. Nhưng việc hôm nay, Chung thiếu gia đã có dặn dò kỹ lưỡng làm ta thật khó nghĩ.”
Quách Tiêu biến sắc, khi thì nắm chặt hai tay, toàn thân toát lên khí thế lạnh lẽo. Khi thì há miệng trầm tư ra chiều suy nghĩ.
Mạc Cầu không biết đối phương đang nghĩ gì trong lòng, nhưng có thể nhận thấy hắn đang bối rối.
“Quách..., Quách tráng sĩ.” Hắn nói khẽ. “Ta chỉ là một đại phu, những chuyện này không liên quan gì đến ta. Ta không tự nguyện dính vào, không bằng ngươi thả ta đi, chúng ta từ biệt?”
Vừa nói chuyện, hắn vừa lặng yên kiểm tra một lượt các đồ vật đang giấu ở trên thân thể.
Trong tay hắn có đoản kiếm, trên đùi còn một thanh thiết mộc kiếm khác, còn có một bình thuốc bột có tác dụng tới mắt mũi. Nếu đối phương thật muốn động thủ, hắn chỉ còn nước liều mạng.
Cũng may nơi này ở trong thành, trước khi xuất phát đám người đã báo cho quan phủ, cố gắng kiên trì chạy ra là sẽ có hy vọng được cứu.
Dù trước mắt là một cao thủ Đoán Cốt, hắn tin mình vẫn còn cơ hội.
“Thật sao?” Quách Tiêu không biết những tính toán trong lòng hắn, không bảo thả người cũng chưa xuất thủ.
“Ầm!”
Đúng lúc ấy, từ trong nội viện phát ra một tiếng vang lớn khiến cả bức tường chỗ này cũng phải run lên.
“Không hay, tên họ Hà muốn chạy trốn.”
“Nhanh, mau ngăn hắn lại!”
Trong sân không ngừng vang lên tiếng rống giận. Quách Tiêu nghiêng đầu, một lúc sau mới nhíu mày nói. “Chỉ là một tên tiểu gia hỏa đạt tới Luyện da mà cũng không quản được?” Nói xong, hắn quét mắt nhìn Mạc Cầu, khẽ lắc đầu. Cổ tay hắn lắc nhẹ, sợi dây xích sắt đã được thu lại.
“Mạc đại phu, hôm nay vận khí của ngươi không tệ. Điều gì nên nói điều gì không, ta tin là ngươi tự biết rõ. Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Nói xong, hắn chuyển thân phi vào bên trong, thân ảnh nhanh chóng biến mất với tốc độ kinh người.
Mạc Cầu nhìn đối phương rời đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã quay lại chạy ra đường lớn. Chạy không bao lâu thì gặp đám nha dịch. Hỏi thăm một hồi, cả đám quay trở lại căn nhà cũ của Hà Tiến. Nơi này đã sớm trở thành một khu vực bừa bộn. Thi thể nằm đầy trên đất, nữ tử lúc trước cũng không thoát được, chỉ có thân thể Hà Tiến là không thấy đâu.
Về phần Mạc Cầu, hắn tất nhiên không khai ra chuyện hắn có quen biết với đối phương, chỉ kể qua loa rằng mình may mắn mới trốn thoát được.
Sau đó đến tận khuya, hắn mới về lại nhà kho.
“Phù!”
Hắn giang rộng tay chân nằm vắt lên giường, cả người rã rời nhưng không thể ngủ ngay được, trong đầu miên man bất định.
Hoảng sợ, e ngại, thấp thỏm, không cam lòng,... Rất nhiều loại cảm xúc thay nhau hiện lên.
“Rốt cuộc vẫn là thực lực không đủ.”
“Võ công, đan dược,...” Trong bóng tối, hai mắt hắn sáng lên.
***
Ngày hôm sau.
“Hai mươi lượng?”
Mạc Cầu cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa chỗ sơn tham, ánh mắt chớp động. Hắn gật đầu.
“Phần nhân tình này của Văn Oanh cô nương, tại hạ xin ghi nhớ.”
Hắn không phải không biết làm người. Thân là đại phu, chả lẽ lại không biết giá trị của chỗ sơn tham này?
Dược liệu càng lâu năm càng đắt giá. Sơn tham năm mươi năm, giá trị không chỉ có hai mươi lượng bạc.
“Mạc đại phu khách khí rồi.” Văn Oanh khẽ lắc đầu nói. “Tiểu thư nhà ta mới là người làm chủ, ta chỉ làm theo sắp xếp của nàng mà thôi. Nếu ngài thật muốn cảm tạ, hãy cảm tạ tiểu thư nhà ta mới đúng.”
“Vâng.” Mạc Cầu gật đầu đáp. “Sau khi trở về, xin nhờ Văn Oanh cô nương gửi lời cảm ơn của ta tới Liễu tiểu thư. Ngày khác có dịp diện kiến, nhất định sẽ tự mình bái tạ.”
“Không cần phải nghiêm trọng như vậy.” Văn Oanh hé miệng cười, lại nghĩ đến những lời tiểu thư từng nói thì không nhịn được, âm thầm đánh giá người trước mặt.
“Mạc đại phu, hình như đêm qua ngài bị mất ngủ?”
“Ừm...”, Mạc Cầu nhớ đến vành mắt hơi sưng đỏ của mình thì cười khổ.
“Mấy ngày này hiệu thuốc chỗ ta có chút việc.” Nói xong, hắn quay đầu chỉ tay về đám bệnh nhân đang chen chúc nhau ở phía sau.
Văn Oanh hiểu ra, quay lại nhìn hắn một cái rồi cũng thở dài. Có thể được nhiều người tin tưởng tìm đến trị bệnh như vậy, y thuật người này tất không tầm thường.
Nhưng tướng mạo, dáng người Mạc Cầu thì chưa thực sự vừa ý nàng. Nàng suy nghĩ, không biết tính tình người này ra sao?
Mạc Cầu không biết mình đang bị đối phương soi xét, xem mình như xem trượng phu tương lai, hắn chỉ hỏi.
“Văn Oanh cô nương còn có việc gì không?”
Hắn nói xong, Văn Oanh mới hoàn hồn, hai má ửng đỏ vội lắc đầu.
“Không có việc gì nữa. Ta xin về trước.”
“Để ta tiễn ngươi.” Mạc Cầu đưa bạc cho đối phương.
“Không cần tiễn đâu. Bên ngoài có xe ngựa đang chờ, Mạc đại phu quay lại làm việc đi.”
Hai người hỏi han khách sáo vài câu rồi tách nhau ra. Mạc Cầu quay lại chẩn bệnh cho mọi người, không quên sắp xếp lại chỗ dược liệu.
Dược liệu dùng để điều chế Dưỡng Nguyên Đan theo phương pháp thứ hai không rẻ, cũng may cho hắn là thành phần quan trọng như sơn tham hắn đã lấy được. Những dược liệu khác có thể từ từ tìm trong hiệu thuốc.
Hơn mười ngày nữa cứ thế trôi qua. Đám người đến chữa bệnh trong hiệu thuốc đã rời đi cả. Mạc Cầu cũng tập hợp đầy đủ dược liệu, hắn bố trí một bếp lò bên trong phòng. Lửa trong lò đang từ từ nhỏ lại rồi tắt ngấm.
Bên trong chén thuốc, một thứ chất lỏng đang từ từ cô đặc lại, cuối cùng hóa thành một thứ cao dược thể rắn màu đen. Hắn lấy cao dược này ra, viên lại được cả thảy sáu viên.
“Hai mươi lạng bạc đổi lấy sáu viên đan dược này đây.” Mạc Cầu chăm chú nhìn mấy viên Dương Nguyên Đan đã được cải tiến, ánh mắt phức tạp xen lẫn đau khổ. “Khó trách người ta vẫn hay nói nghèo thì học văn, giàu học võ. Đừng nói là người thường, các gia đình hào phú sợ là cũng không chịu nổi tiêu hao bực này.”
Nhưng nếu không có dược liệu hỗ trợ, tốc độ thăng tiến võ học có thể khiến người ta phát điên. Gần như không có khả năng đạt tới cảnh giới Đoán Cốt.
Còn nhắc tới cảnh giới Luyện Tạng thì...
Nhìn khắp trong thành này, có ai không phải là trụ cột hào môn, hay mấy đại nhân vật lưng tựa triều đình?
Mạc Cầu chớp mắt, đưa tay bỏ một viên đan dược vào trong cổ họng. Gần như ngay tức khắc, một luồng nhiệt lượng xuôi theo dạ dày lan tới toàn thân.
“Dược hiệu bậc này...”, Mạc Cầu sáng mắt, toàn thân rung động. Hắn đứng giữa phòng, làm ra thế trung bình tấn rồi vận chuyển pháp quyết Tam Dương Thung.
Khi hắn vận công, những thay đổi trong cơ thể hiện lên càng rõ ràng.
Khí huyết trong thể nội sôi trào, chỉ hơi đẩy nhẹ là lan tới toàn thân, khắp cả da thịt, xương cốt cho tới từng sợi tóc, lông tơ. Thứ mà lúc trước hắn chưa từng cảm nhận được.
Theo dòng hô hấp của hắn, khí huyết như thủy triều liên tục luân chuyển, cường hóa thân thể hắn với tốc độ phi thường, cơ hồ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Hắn chìm vào trạng thái này khoảng một canh giờ thì thở phào, mở mắt.
Mạc Cầu giơ tay động chân, vẻ hài lòng nổi rõ trên nét mặt.
“Dược lực của đan dược này phải gấp năm sáu lần loại bình thường. Dược tính lại rất nhu hòa, kéo dài. Điểm cốt yếu là nó giúp hắn tiết kiệm rất nhiều thời gian rèn luyện.
“Nếu có đầy đủ đan dược, ta có thể đạt tới cảnh giới luyện da chỉ trong vài tháng.” hắn nhủ thầm.