Kình phong đập vào mặt khiến Mạc Cầu không thể không lùi về sau mấy bước mới đứng vững. Hắn định thần nhìn lại, hai người giống như hai đầu hung thú, đi qua nơi nào là nơi ấy trở nên hoang tàn.
Lang Nha Bổng trong tay Độc Lang điên cuồng bay mua. Dưới áp lực của nó, gạch ngói tường đá đều trở thành bột vụn.
Đại côn trong tay Dương Hồng cũng danh xứng với thực. Mỗi chiêu đánh ra đều như rồng cuốn kéo theo ác phong quét sạch tứ phương.
Cao thủ Luyện Tạng cũng phân chia cao thấp. Dương Hồng chính là một trong những người đứng đầu. Ít nhất thực lực của Độc Nhãn Bưu hay Mạc Cầu lúc này còn kém xa hắn.
Nhưng dù sao Luyện Tạng cũng vẫn là Luyện Tạng, không thể cùng cấp bậc với cao thủ đã luyện ra nội khí.
Lúc trước Độc Lang bị Chung Vân Triệu đánh trọng thương, hiện giờ đối đầu với Dương Hồng có nội giáp trên người cũng thể hiện rõ ưu thế. Hai người chém giết hung mãnh như thế nhưng cứ nhìn sắc mặt vặn vẹo của Dương Hồng là rõ.
Hắn đang phải cố gắng chống đỡ.
“Nhị đương đầu, ta tới giúp ngươi!”
Một tiếng quát vang lên như sấm, kéo theo một người cầm kiếm lao vọt tới.
Là Uyên Ương Kiếm.
Một ngắn một dài, nhất âm nhất dương tạo thành song kiếm, mỗi thanh đều ẩn chưa huyền diệu. Đoản kiếm có thể bay ra giết địch như phi kiếm. Người tới chính là lão đại Liêu Bạch của Liêu Thị Tam Hùng..
Người này gia nhập Hắc Hổ Đường cùng thời điểm với Mạc Cầu, hai người cũng coi như là có quen biết. Liêu Bạch có tu vi Đoán Cốt đại thành.
Một mình hắn tất nhiên không phải là đối thủ của Độc Lang, nhưng kiếm pháp hắn sắc bén, lại có bộ pháp bất phàm. Chừng ấy là đủ để hắn tạo thành uy hiếp với đối thủ. Quả nhiên, từ khi hắn gia nhập trận chiến, Độc Lang không thể không thu liễm bớt một phần khí lực khiến cho áp lực tạo ra đối với Dương Hồng giảm hẳn.
“A!”
Mắt thấy mình sắp sửa nghiền ép đối thủ lại bị một người xuất hiện phá bĩnh, Độc Lang tức giận điên cuồng. Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, Lang Nha Bổng càn quét tứ phương. Cự bổng cuốn lên bụi mù làm cả một khu vực trở nên tối tăm mờ mịt như có vòi rồng. Cả ba người nhanh chóng lao vào nhau.
Dù có thêm một người thì Độc Lang cũng không sợ.
Hai hàng lông mày của Mạc Cầu nhíu lại. Hắn vốn định lặng lẽ trốn đi nhưng tình thế thay đổi làm hắn cũng suy nghĩ lại. Cung tên trong tay đã sẵn sàng.
Từ trong bóng tối, một bóng người lặng lẽ tham gia vào cuộc chiến. Ngón tay Mạc Cầu hơi buông lỏng, hai mũi tên theo nhau bắn ra.
“Đinh... đinh...”
Tiếng va chạm vang lên, bụi mù khuấy động một phương. Mấy thân ảnh cùng lui về sau một khoảng rồi mới dừng lại.
“Thanh Phong Kiếm Từ Khiếu Thiên!” Độc Lang nhẹ nhàng đánh bay mũi tên. Hắn không để ý đến Mạc Cầu mà nhìn thẳng vào người vừa mới gia nhập trận chiến.
So sánh với mũi tên yếu đuối thì người vừa tới là một nhân tài chân chính, xứng đáng được hắn coi trọng.
Người này tuổi chừng bốn mươi đến năm mươi. Hắn mặc một bộ thanh sam, tướng mạo nho nhã, cầm trong tay một thanh trường kiếm dài ba thước. Người này mới gia nhập Hắc Hổ Đường chưa được bao lâu, tên là Từ Khiếu Thiên, ngoại hiệu Thanh Phong Kiếm.
Hắn vốn xuất thân từ một đại gia tộc, sau đó đắc tội với một vị cường giả, gia cảnh sa sút dần, cuối cùng mới lưu lạc đến đây.
Hắn sở hữu kiếm pháp cực kỳ tinh diệu. Những ngày vừa rồi Hắc Hổ Đường vì chuyện lập vị trí đương đầu mới mà xôn xao. Hắn chính là một trong những người có trong danh sách hậu bị.
Nếu thời gian hắn gia nhập lâu hơn, một vị trí đương đầu khó thoát ra khỏi tay hắn.
“Chính là Từ mỗ.” Từ Khiếu Thiên chắp tay hướng Độc Lang nói. “Ta nghe đại danh Độc Lang đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên bất phàm. Nhưng ba người chúng ta liên thủ, các hạ sợ là muốn chạy cũng không dễ.”
Trong sân hiện giờ toàn bộ đều là người của Hắc Hổ Đường. Có hai người tu vi đạt tới Luyện Tạng, trong khi Độc Lang lại bị nội thương từ trước. Bên nào chiếm ưu thế không cần nói đã rõ.
“Phù phù...”
Lúc này, lão Chu từ trong phế tích chui ra, hắn cầm cự đao trong tay vừa thở vừa hướng ba người thi lễ.
“Bái kiến nhị đầu lĩnh, Từ đại hiệp, Liêu đại hiệp!”
“Trường đao răng cưa!” Ánh mắt Độc Lang lóe lên, hai hàng chân mày nhíu lại. Toàn thân hắn lộ ra sát cơ nồng đậm. “Đao của Đỗ Bân sao lại ở trong tay ngươi?”
“A...’, bị đối phương nhìn chằm chằm, lão Chu trong lòng bối rối nhưng mặt không đổi sắc. Hắn nhếch miệng lên cười nói. “Đao ở trong tay ta, tình trạng của hắn thế nào ngươi lại còn phải hỏi.”
“Được lắm.” Khuôn mặt Độc Lang trở nên dữ tợn. “Hắc Hổ Đường đúng là tàng long ngọa hổ. Ngoài Chung Vân Triệu ra không ngờ lại còn nhiều cao thủ đến vậy.”
“Hừ, ngươi đừng nhiều lời.” Liêu Bạch hừ lạnh. “Nhị đương đầu, chúng ta không cần đôi co với hắn. Nên nhanh chóng giải quyết để tránh đêm dài lắm mộng.”
Người của Bạch Mã Phỉ đã bao vây bốn xung quanh, có thể tập hợp nhiều cao thủ Hắc Hổ Đường vào một chỗ như vậy không dễ chút nào.
“Không sai.” Dương Hồng gật đầu, ổn định khí huyết trong thể nội. Hắn vung trường côn hướng về đối phương.
“Từ Khiếu Thiên.” Độc Lang bình thản quay đầu nhìn Thanh Phong Kiếm, miệng hắn há ra mà không thấy âm thanh vang lên. Nhưng nhìn biểu hiện của Từ Khiếu Thiên ngày càng ngưng trọng thì có thể đoán, hắn rõ ràng đã nghe được điều gì đó.
Ánh mắt Mạc Cầu lóe lên, trong lòng hiện ra một ý niệm.
Truyền âm nhập mật!
Hắn nghe nói, chỉ có cao thủ luyện được chân khí, đạt thành tựu Hậu Thiên mới có thể thi triển loại thủ đoạn này. Không biết Độc Lang nói cái gì mà gương mặt Từ Khiếu Thiên ngày càng nghiêm túc. Cuối cùng, hắn lạnh lùng nói.
“Lời ngươi nói là thật?”
“Đương nhiên.” Độc Lang lạnh nhạt đáp. “Nếu không phải người kia từng ở chỗ chúng ta, sao ta biết sự tình xảy ra ở nhà các ngươi?”
“Việc này...”, Từ Khiếu Thiên nhăn mày, vẻ hơi chần chừ.
“Từ huynh.” Liêu Bạch khẽ gọi. “Đừng trúng gian kế của hắn. Chúng ta liên thủ giết hắn mới là việc quan trọng. Những việc khác ngươi có thể giải quyết sau cũng được.”
“Không sai.” Từ Khiếu Thiên chớp mắt đáp. Hắn gật đầu, trường kiếm giơ lên hướng về phía Độc Lang. “Động thủ.”
“Tốt.” Liêu Bạch vui mừng, Uyên Ương Kiếm còn chưa kịp phóng tới đối thủ thì một thanh trường kiếm ở bên cạnh hắn đã lóe lên.
“Xì...”
Kiếm phong lướt trong không khí, trong chớp mắt đâm xuyên qua eo, cắm thẳng vào tim hắn.
“Ngươi...” Thân thể Liêu Bạch cứng đờ. Hắn nghiêng đầu sang nhìn nhưng chỉ thấy thân ảnh Từ Khiếu Thiên lay động rồi hoàn toàn mờ đi.
“Thật có lỗi.” Từ Khiếu Thiên lạnh lùng. “Từ mỗ gia nhập Hắc Hổ Đường chính là vì muốn tìm người. Hiện giờ đã tìm được thì tất nhiên không còn liên quan gì đến Hắc Hổ Đường nữa.”
Nói xong, hắn từ từ rút trường kiếm về.
“Soạt!”
“Phù...!”
Thân thể Liêu Bạch run lên, tay phải cố gắng giơ lên nhưng cả người đã gục xuống, hai mắt trở thành vô thần.
Biến cố xảy đến hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của những người có mặt.
“Uỳnh!”
Mặt đất rung nhẹ, một bóng người nhanh chóng lao vút về phía sau, để lại những âm thanh giận dữ.
“Từ Khiếu Thiên, ngươi phản bội Hắc Hổ Đường, chúng ta sẽ không buông tha cho ngươi.”
Người chạy trốn chính là Tử Diện Sư Dương Hồng. Mắt thấy Từ Khiếu Thiên quay mặt giết người hắn đã hiểu ra. Trong lòng vô cùng kinh hãi nhưng cũng biết nhận thức hoàn cảnh hiện tại. Bọn hắn vốn đang nắm thế chủ động, phần thắng nằm gọn trong tay vậy mà tình thế đột ngột biến đổi.
Hiện giờ chỉ còn có hai đánh ba. Bên phía Hắc Hổ Đường, ngoài hắn ra thì những người khác cơ bản không cần tính đến.
Thất bại là điều có thể biết trước. Hắn nhanh chóng lựa chọn giải pháp chạy trốn.
Mạc Cầu cũng biết rõ tình huống, nhẹ nhàng rút lui không dám kinh động những người khác.
“Muốn trốn?” Độc Lang cười lạnh. Hắn đạp chân xuống, cả người như gió hướng phía trước đánh tới.
Lang Nha Bổng vung lên, trực chỉ lão Chu đang cầm trường đao răng cưa trong tay.
“Ầm!”
Lực lượng cao thủ Hậu Thiên mạnh mẽ có thể phá núi, lão Chu tất nhiên không thể chống đỡ. Chỉ trong nháy mắt, ngực hắn lõm xuống, hai mắt lồi ra, chết ngay tức khắc.
“Cái gì?” Độc Lang cảm thấy sự việc không như hắn nghĩ. Người này sao có thể giết chết Độc Nhãn Bưu được?
“Tên cuối cùng giao cho ngươi.” Hắn để lại một câu cho Từ Khiếu Thiên rồi nhanh chóng đuổi theo Dương Hồng.
Biến cố nhanh chóng chấm dứt. Hiện trường chỉ còn lại hai người duy nhất. Từ Khiếu Thiên bình tĩnh nhìn về phía Mạc Cầu.
Mạc Cầu nuốt nước bọt, cúi nhìn cung tên trong tay gượng cười, sau đó thu hồi động tác.
“Từ đại hiệp, ta có thể coi như không nhìn thấy gì. Ngươi thấy thế có được không?”