“Là các ngươi?” Mạc Cầu quét mắt nhìn hai người, sắc mặt đạm mạc. “Các ngươi đã không còn là người của tiệm thuốc, không cần phải quay trở lại. Mạc mỗ không để ý vì sao các ngươi rời đi, cũng không quan tâm hiện giờ các ngươi gặp phiền toái gì. Về đi.” Nói xong hắn vung tay áo định rời đi. “Tiền bối, tiền bối...” Hầu Triệu biến sắc, vội kéo hai chân tập tễnh tiến lên, giọng nói rên rỉ. Hai người quỳ ngoài động phủ đã gần một tháng, dù trên người tu vi không tệ nhưng cũng
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.