Gió nhẹ thổi qua mang theo lá cây rụng xuống, mặt nước lăn tăn cũng làm cho tâm tình Lữ Tử Đồng bình tĩnh lại. Hắn mặc trường bào trắng như tuyết, mái tóc dài để xõa sau lưng, một cỗ ba động vô hình từ trên người hắn nổi lên, gương mặt dù không biểu tình cũng đã hiện ra động dung. “Ngươi là ai?” Hắn chậm rãi lên tiếng hỏi, tầm mắt có vẻ luyến tiếc nhìn bình đan dược trong tay đối phương. Trúc Cơ Đan! Nếu không phải vì tu vi không đủ, hắn đã không ngại lao
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.