Sau nửa đêm, một cơn mưa nặng hạt đột nhiên đổ xuống. “Xoạt!” Mưa rào xối xả, Mạc Cầu chống ô, khó khăn bước đi nhưng chỉ trong chốc lát quần áo đã ướt đẫm. Hắn cầm dược liệu, đóng cửa khố phòng thì thấy một đoàn người từ bên ngoài chạy tới kêu vang. “Mạc đại phu.” Vưu tẩu vận kình bảo vệ bản thân và Phù Tú Ngọc khỏi màn mưa, nàng ngạc nhiên nhìn Mạc Cầu. “Đã trễ như vậy ngươi còn chưa đi nghỉ sao?” “Ồ.” Mạc Cầu bình tĩnh nhìn hai người trả lời. “Thời...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.