Trong bóng tối, hai người một trước một sau lặng lẽ di chuyển.
Người đi trước dáng cao gầy, chạy vội như linh hầu, dùng cả chân tay nhảy qua các bức tường. Mạc Cầu cách ở phía sau không xa, bước chân êm nhẹ lướt về phía trước. Lúc này hắn đã nhận ra người phía trước là ai.
Tây Nhai Hầu Ngũ.
Người này có tên hiệu là hầu tử, sở trường về thân pháp, chỉ công, có tu vi Luyện Da đại thành, trong Hắc Hổ Đường hắn cũng là người có danh khí nhất định. Nhưng thanh danh của hắn không tốt lắm. Hắn là người thích trộm đạo, thích cờ bạc, cũng từng có lúc qua lại với Mạc Cầu.
Nhận ra đối phương, trong lòng Mạc Cầu càng nghi hoặc. Hắn chắc chắn mình chưa từng đắc tội với người này.
Vậy thì chỉ có lý do là có người ở phía sau sai khiến hắn.
“Hô”
Hầu Ngũ phóng qua tường viện, chạy đến một ngồi nhà, ngó quanh một lượt rồi bước về phía sau hậu viện.
Sau cùng, hắn đi tới một gian phòng có ánh đèn thì dừng lại.
“Cốc cốc...”, Hắn gõ nhẹ cửa phòng, thấp giọng nói. “Ta đã trở về.”
“Vào đi.” Âm thanh quen thuộc vang lên làm Mạc Cầu đang ẩn thân trong chỗ tối phải nhíu mày, ánh mắt toát lên sát ý.
Là hắn!
“Vâng.” Hầu Ngũ dò xét xung quanh, thấy không có ai mới đẩy cửa bước vào. Mạc Cầu vội chuyển bước, mang Thất Tinh Bộ phát huy đến cực điểm, cả người trượt tới cửa sau không gây ra một tiếng động nào.
Trên khung cửa sổ có vài khe hở nhỏ, nhìn qua khe có thể thấy người ở bên trong.
Người đang ở cùng với Hầu Ngũ chính là Mục lão!
“Việc ta giao ngươi làm thế nào rồi?” Dưới ánh đèn, sắc mặt Đinh lão hơi ảm đạm, âm thanh cũng mệt mỏi vô lực. “Ngươi không bị phát hiện chứ?”
“Ngài yên tâm, ta làm việc kiểu này không phải là lần đầu tiên.” Hầu Ngũ vỗ vỗ vào ngực tự tin.
“Ta mang thuốc bột rắc khắp các ngõ ngách trong nhà bếp, chỉ cần vào đó, họ Mạc kia không thể thoát được.”
“Vậy là tốt rồi.” Mục lão thả lỏng thân thể, chậm rãi gật đầu. Lão hỏi lại. “Ngươi chắc chắn không làm kinh động hắn chứ?”
“Đương nhiên.” Hầu Ngũ khẳng định. “Đinh gia đã bảo họ Mạc kia thâm tàng bất lộ, ta làm sao giám chủ quan? Ta chờ đến lúc đèn trong phòng hắn tắt hết, không có âm thanh gì mới ra tay.”
“Ừ.” Mục lão gật đầu, lấy từ trên người ra mấy thỏi bạc vụn đưa cho Hầu Ngũ.
“Dùng tiết kiệm một chút, không có chuyện gì thì đừng tới sòng bạc. Đấy là cái động tiêu tiền, dù ngươi có ngàn lượng vạn lượng cũng không đủ.”
“Đa tạ Mục gia.” Hầu Ngũ mỉm cười nhận lấy số bạc, sau đó không ngừng nói cảm ơn. Cất chỗ bạc đi rồi hắn mới nói. “Mục gia, sao ngài lại cho rằng tên họ Mạc kia sẽ đe dọa đến vị trí của ngài trong Hắc Hổ Đường? Tiểu nhân cảm thấy ngài không cần quá lo lắng như vậy. Hắn mới tới Hắc Hổ Đường, tuổi lại nhỏ như vậy, sao có thể là đối thủ của ngà. Dù hắn có tính toán, Đường chủ cũng không dễ đồng ý.”
“Ngươi thì biết cái gì.” Sắc mặt Mục lão trầm xuống. “Trước kia ta cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện giờ...”
“Hừ!” lão hừ lạnh. “Tên họ Mạc kia nhìn như kín đáo nhưng thân thủ bất phàm, hắn ẩn thân kỹ như vậy tất phải có duyên cớ. Huống hồ bản thư tịch của Mục lão lại lọt vào trong tay hắn, dù thế nào cũng không thể buông tha cho hắn được.”
Bên ngoài cửa sổ, hai mắt Mạc Cầu co rút lại.
Quả nhiên!
Tên bịt mặt tấn công hắn lúc trước chính là người này. Thảo nào hắn nhìn dáng người tên này quen quen. Mấy ngày vừa rồi hắn nhiều việc quá, nếu không để ý một chút thì nhất định có thể nhận ra được.
Từ quyền trảo của đối phương, dẫu có tìm cách che giấu hắn cũng có cách tìm ra.
“Có thật là hắn giết Trương hộ viện không?” Hầu Ngũ hỏi một cách hiếu kỳ. “Ta cũng nghe nói Mạc đại phu thích thu thập võ kỹ, nhưng chỉ xem đó là đam mê, không ngờ bản thân hắn lại là một cao thủ võ học.”
“Ừm.” Mục lão gật đầu. “Nếu ta không làm, ám khí mà Mạc Cầu thi triển là Thiên Tự Cửu Đả. Thật không ngờ ngoài Trương hộ viện ra, trong thành còn có người tinh thông môn công pháp ám khí này như vậy.”
Hắn không ngờ, Mạc Cầu có bí tịch, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể học được công pháp này.
“Thiên Tự Cửu Đả.” Ngũ Hầu nghe xong cũng biến sắc, không nhịn được vỗ nhẹ vào lồng ngực. “Cũng may lần này ta rất cẩn thận, nếu không bị hắn phát hiện thì khó mà trốn được.”
“Ngươi không cần quá lo lắng.” Mục lão cười lạnh. “Hắn đã trúng Ngũ Khí Triều Nguyên chưởng của lão phu, dù là cao thủ nội tạng cũng không thể nhanh chóng khôi phục lại được. Ta đoán thực lực của hắn là Đoán Cốt, tin rằng mỗi ngày hắn đều đang bị thương thế dày vò.”
Lão tất nhiên không thể biết, mặc dù tu vi của Mạc Cầu đúng là Đoán Cốt, nhưng lực phòng ngự của hắn còn vượt trên cả cao thủ Luyện Tạng. Hắn từng ngạnh kháng đòn tấn công của Độc Nhãn Bưu, mà chưởng lực truyền vào trong người hắn cũng giảm đi quá nửa.
“Thì ra là vậy.” Ngũ Hầu giật mình, hai tay xoa xao, vẻ mặt ngại ngùng nhìn Mục lão. “Còn cái kia, Mục gia...”
“Ngươi muốn thứ kia?’ Mục lão nhìn động thái của hắn thì đã biết là đối phương nghĩ gì. Lão hừ nhẹ một tiếng.” Chờ chút.”
“Vâng vâng.” Hầu Ngũ liên tục gật đầu.
Mục lão nhìn hắn lắc đầu, rồi quay người đi vào bên trong. Lão chậm rãi lôi từ dưới giường ra một cái rương. Trong rương có rất nhiều thứ, trong đó có hai cái bình đựng đan dược giống hệt nhau.
Trên bình có dán tờ giấy.
Lãnh Thạch Tán!
Đây là một thứ dược vật có thể làm cho người ta nghiện ngập, cũng là cách lão dùng để khống chế đám thuộc hạ của mình.
Lúc này lão đang lấy hai hạt, miệng nở một nụ cười lạnh thì bỗng cảm giác tim mình đập dồn dập, giống như có nguy cơ rất lớn gì đó sắp sửa xảy đến khiến người lão căng ra.
“Kỳ quái, có điểm gì đó không đúng. Tên họ Mạc kia trúng Ngũ Khí Triều Nguyên chưởng của ta, thân thụ nội thương, mấy ngày nay bận rộn liên tục. Bản thân ta cũng căn dặn Hầu Ngũ phải hết sức cẩn thận, lẽ ra sẽ không thể phát sinh chuyện gì mới phải. Chỉ cần hắn ăn Hồng Tuyến độc vào, chắc chắn rơi vào hôn mê, rồi đột tử không rõ nguyên do. Người ngoài có xem cũng không thể phát hiện ra được. Tầm nửa ngày sau là dược lực sẽ tự bay hơi mất. Mọi việc đều tiến triển thuận lợi theo kế hoạch, sao trong lòng ta lại có cảm giác bất an?”
“Phù phù!”
Bên ngoài sảnh đột nhiên vang lên một âm thanh dị thường. Âm thanh không lớn nhưng đủ khiến tinh thần Đinh lão căng thẳng tột độ.
“Ai?”
Lão hét lớn một tiếng, phất tay lấy từ sau lưng ra một mảnh khói năm màu, đồng thời tay phải giơ cao lên. Đúng lúc này, một bóng người từ bên ngoài xông vào, kéo theo mấy đạo hàn mang lấp lánh.
“Bạch!”
“Coong!”
Thiên Tự Cửu Đả!
Ngoài ra còn có tụ nỗ. Hàn mang va chạm giữa trời tạo nên nhưng tiếng đương đương vang động. Mạc Cầu nhịn thở, xông qua làn hơi khói.
“Là ngươi!” nhìn thấy người tới, hai mắt Đinh lão trợn lên, vẻ mặt không thể tin được. “Làm sao có thể?”
Lão đột nhiên nghĩ ra được chỗ nào không ổn.
Lão chuẩn bị mọi tình huống, nhất là trường hợp Mạc Cầu bị thương nhưng lại chưa từng nghĩ tới trường hợp nếu đối phương không bị thương thì phải làm sao!
Suy nghĩ chớp động, hai người đã đụng vào nhau.
Thân thể Mục lão phiêu hốt, hai tay đánh ra, Ngũ Khí Triều Nguyên chưởng từ bốn phương tám hướng đánh tới. Mạc Cầu không kêu lên một tiếng, chỉ có cánh tay hắn nhẹ nhàng rung lên kéo theo từng đạo từng đạo hàn mang lạnh lẽo.
Phân Ảnh Kiếm, một hơi cửu ảnh!
“Tê...”
Đoản kiếm lướt qua, máu tươi bay tung tóe.
“Đừng.” Mục lão hoảng sợ kêu lên. “Ta có tiền. Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta có thể mang tát cả vàng bạc của ta cho ngươi. Còn có cả bí tịch võ công nữa...”
Trả lời hắn là bảy đạo hàn mang sẵn sàng đoạt mệnh đối phương.
Truy Hồn Thất Đinh!