“Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng!”
“Chung Sơn!”
Trong màn đêm, gió lạnh ào ào thổi, bóng ngọn đèn lắc la lắc lư. Tại bên trong trung tâm trụ sở Hắc Hổ Đường, hai thân ảnh đứng đối mặt, ánh mắt mỗi người đều lộ ra sát cơ.
Một người là thủ lĩnh Bạch Mã Phỉ Lôi Vọng.
Người kia là đường chủ Chung Sơn của Hắc Hổ Đường.
Hai người tri kỷ đã lâu, nhưng lần gặp mặt gần nhất đã cách đây mười mấy năm rồi. Hiện giờ gặp lại, hoàn cảnh đã khác.
Lôi Vọng cầm trong tay trường thương, nở một nụ cười lạnh lẽo. Trường thương chỉ khẽ lắc đã đánh vỡ tan một bức tường. Uy thế mạnh mẽ khiến không ai dám tới gần.
“Quả nhiên.” Hắn nhìn Chung Sơn, lạnh lùng nói. “Ngươi từng bước vào cảnh giới Hậu thiên, chỉ tiếc thời vận không đủ, bị Sử Tiêu phá mất đan điền khí hải. Khó trách có thể tiếp được một thương của ta. Nhưng...”
“Luyện Tạng thì vẫn cứ là Luyện Tạng. Dù ngươi từng bước chân vào Hậu thiên, bây giờ vẫn chỉ là một tên Luyện Tạng mà thôi.”
“Thì sao? Sử Tiêu cuối cùng vẫn chết trong tay người Hắc Hổ Đường chúng ta.” Chung Sơn khoác trọng giáp, mười ngón tay liên tục vận động, ánh mắt luôn luôn cảnh giác.
“Ngược lại ngươi thì sao? Hai ba lần mượn đêm tối xông vào trong thành, gây loạn một phương, coi triều đình như một trò đùa.”
Không cần phải hỏi nhiều. Lôi Vọng hẹn quyết đấu trên đỉnh Minh Phong mà giờ lại có mặt ở nơi này, tuy trong lòng Chung Sơn vô cùng kinh ngạc nhưng hắn không bấn loạn.
“A...” Lôi Vọng than nhẹ, mặt không đổi sắc. “Lần trước vào thành cũng là nhờ Chung huynh. Lần này, Chung huynh nghĩ rằng ai đã ra tay?”
Hai mắt Chung Sơn co rút lại, từ đáy lòng hắn cảm thấy lạnh lẽo.
“Xem ra Chung huynh cũng đã đoán được.” Lôi Vọng cười nhạt. “Lôi mỗ mang tiếng xấu ở ngoài thành nhưng không ảnh hưởng gì đến mấy lão gia ở trong nha môn. Còn Chung huynh thì sao... trong mắt một số người, Chung huynh là cái gai không dễ chịu gì.”
Chuyến này hắn tiến hành kế hoạch thuận lợi như vậy không chỉ nhờ vào thực lực bản thân mà còn nhờ có quan hệ mờ ám với người của nha môn. Hắn còn nghi ngờ không biết, một trong hai vị quan gia kia có thừa dịp thuận nước mà đẩy thuyền hay không nữa.
“Hừ!” Chung Sơn chớp mắt, hắn hừ lạnh một tiếng. “Lôi huynh xem thường Chung mỗ, nhưng liệu có thể kiên trì được trong bao lâu? Hơn nữa, Chung gia ta chỉ cần giữ được Vân Triệu, Hắc Hổ Đường sẽ không bao giờ mất đi.”
“Thật vậy sao?” Lôi Vọng khẽ động trường thương. “Xem ra ngươi bây giờ chỉ biết dựa vào ăn nói, đã không còn uy thế như mãnh hổ trước kia. Thật khiến ta thất vọng.”
Nói xong mấy câu, hắn đã đạp chân xuống đất, vận lực lao vút về phía Chung Sơn.
“Để ta xem xem, con hổ từng chiếm cứ một phương xưa kia bây giờ còn được mấy phần.”
Hắn dứt lời, trường thương đã phá vỡ không gian tĩnh lặng, mũi thương như ánh sáng nhảy múa đâm thẳng vào mặt đối thủ.
Cán thương trong tay Lôi Vọng làm từ loại gỗ cực phẩm, trải qua quá trình luyện chế phức tạp tạo thành. Mũi thương cấu tạo từ hàn thiết, phía cuối buộc tua đỏ. Hiện giờ mũi thương rung lên, chùm tua đỏ như bông hoa nở rộ mê đắm mắt người.
“Tê tê...”
Thương xuất ra, kình phong gào thét. Lực lượng và tốc độ của một chiêu này kết hợp vô cùng hoàn mỹ.
“Đến hay lắm.”
Nghênh đón trường thương, Chung Sơn mở trừng hai mắt. Hắn quát lớn, thân thể như mãnh hổ hạ sơn ngược hướng đánh ra.
Hắc Hổ Đào Tâm.
Chung Sơn không chủ tu đao pháp nhưng lại tinh thông trảo công. Ngũ Hổ Trảo gia truyền đã luyện đến xuất thần nhập hóa.
Thân thể hắn khẽ động, thiết trảo lượn vòng trên bầu trời, trong chốc lát đã va chạm với trường thương hơn mười lần.
“Đương...đương...”
Tia lửa bắn ra tung tóe. Bóng hai người giao nhau rồi lại tách ra. Thương ảnh như rộng cuộn bao trùm bốn phương. Vô số hư ảnh bao trùm khoảng không gian rộng hơn một trượng. Mỗi chiêu đâm, rút, vung chém đều ẩn hàm lực lượng vô tận.
Khuôn mặt Chung Sơn ửng hồng, hai mắt dữ tợn hiện đầy tơ máu. Mỗi hành động đều vang lên tiếng hổ ngâm, dùng Ngũ Hổ trảo toàn lực ứng phó.
Hắn đúng là lấy thực lực Luyện Tạng để gắt gao chống đỡ thế công của đối phương. Nhưng xem chừng, hắn vẫn đang chờ thời cơ để kích phát tiềm lực, xuất ra bí kỹ.
“Không sai.” Đối diện với Chung Sơn, Lôi Vọng chỉ luôn biểu lộ một vẻ lạnh nhạt. “Có thể tiếp bốn mươi hai thức đại hoa thương của ta mà không bại, Ngũ Hổ trảo của ngươi không phải hư danh. Chỉ tiếc...”
“Phá cho ta!”
Hắn quát khẽ. Thương ảnh đột nhiên co rút lại, một phân thành hai trùm lấy trảo ảnh.
Dã Mã Phân Tông.
Kình phong gào thét rồi nổ vang, thương ảnh sắc bén như xé rách màn đêm, trùng trùng điệp điệp đâm tới.
“Đương...”
Tiếng kim thiết va chạm vang lên chói tai. Lửa đỏ bắn tung tóe. Thân thể Chung Sơn bị đánh bay ra ngoài.
May mà trên người hắn có mặc trọng giáp, phần giáp trước ngực đã bị lõm xuống, khóe miệng chảy máu nhưng vẫn giữ được tính mạng. Lôi Vọng thấy thế khẽ nhếch miệng cười lạnh. Trường thương rung lắc thừa cơ vọt tới. Muốn một chiêu kết liễu đối phương.
“Răng rắc...”
Có tiếng động lạ đột ngột vang lên làm thân thể hắn cừng đờ, trường đao trong tay nhanh chóng xoay tròn bao lấy toàn thân.
“Coong!”
Trong bóng tối, từ những lỗ hổng đen ngòm như mực, hàng loạt mũi tên theo đó bắn ra. Trong chớp mắt, chúng hình thành một mảnh đen tuyền mang theo sát ý lạnh lẽo che kín một vùng không gian. Trên từng mũi tên đều ẩn hiện màu xanh của chất kịch độc đã được bôi lên.
“Đinh đinh...đinh”
Tiếng va chạm vang lên dồn dập. Ở giữa sân, trường thương xoay vòng tạo thành một lớp màn chắn kín kẽ, đến cả giọt nước cũng không chui lọt, đồng thời trường thương theo thế vẫn liên tục tiến về phía trước.
“Chết đi.”
Chút nữa bị thương khiến Lôi Vọng phẫn nộ. Hắn gầm lên, cắn răng. Trường thương gạt bay đám tên rồi đâm thẳng về phía Chung Sơn.
Nhưng chẳng biết từ lúc nào, trong tay Chung Sơn đã xuất hiện một cái lệnh bài đen như mực.
Chung Sơn nhắm mắt, khẽ lay tấm lệnh bài trong tay.
“Uỳnh!”
Đại địa nứt vỡ, một hắc ảnh từ lòng đất nhảy lên, giữa không trung va chạm với Lôi Vọng.
“Bành!”
Hai thân ảnh vừa giao nhau đã vội tách ra. Thân thể một người bay ngược về sau. Chính là cao thủ Hậu thiên Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng!
***
Thân thể đang ở giữa không trung, còn trong lòng Thôi Xuyên Bách thì vô cùng sợ hãi.
Hắn muốn mượn Mạc Cầu để thoát khỏi Độc Nhãn Bưu, lại không ngờ mình ăn trộm không thành còn mất nắm gạo, bị đối phương quăng về phía đối thủ.
Trong lòng hắn tràn đầy kinh hãi nhưng đã không thay đổi được nữa.
Độc Nhãn Bưu hé ra một nụ cười lạnh lẽo, trường đao răng cưa run lên, toàn lực bổ xuống. Tốc độ quá nhanh, khí thế lăng lệ khiến Thôi Xuyên Bách tê dại.
Không thể ngạnh kháng chiêu này được! Nếu đỡ, hắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
“Hây!”
Thân thể còn đang lơ lửng bay trong không trung, Thôi Xuyên Bách hô lớn, trường tiên trong tay lượn vòng như có sinh mạng bay về phía sau lưng trường đao, còn thân thể thì mượn phản lực lùi lại phía sau.
Trong lúc ấy, Mạc Cầu nheo mắt quan sát hai người, hắn tận dụng thời cơ vận dụng Thất Tinh Bộ nhanh chóng bỏ chạy.
Nếu Thôi Xuyên Bách thật lòng cùng hắn liên thủ, hắn có thể sẵn sàng nghênh chiến. Còn với tình hình hiện giờ, hắn quyết định tránh càng xa càng tốt.
Nhưng hắn muốn đi, mà không đi được.
Vừa mới chạy ra khỏi đầu ngõ hẽm, sau lưng hắn vang lên tiếng vách tường vỡ vụn. Hai thân ảnh đang quấn lấy nhau cùng xông ra.
Mạc Cầu dừng chân, những gì nhìn thấy làm hô hấp của hắn ngưng trệ, hai mắt chau lại.
Thôi Xuyên Bách bị Độc Nhãn Bưu dùng tay bóp chặt cổ họng, vận dụng toàn thân mạnh mẽ đâm tới trước. Hắn phải dùng đến thân thể vì cả người đã bị trường tiên quấn quanh, chỉ còn một cánh tay có thể lọt ra ngoài.
Lúc này, Thôi Xuyên Bách đã bị lực va chạm liên tục tác động khiến toàn thân hắn vặn vẹo.
“Hắc hắc...”
Một tay bóp cổ đối phương, đôi mắt duy nhất của Độc Nhãn Bưu nhìn Mạc Cầu chằm chằm. Hắn nghiêng đầu cười lạnh. “Ngươi muốn trốn đi đâu?”
Toàn thân Mạc Cầu căng ra. Hắn vội lui về sau, giương cung lắp tên.
“Pặc!”
Liên Châu Tiễn.
Độc Nhãn Bưu nổi tiếng tàn nhẫn, khát máu hiếu sát. Đã ra tay là phải trảm thảo trừ căn, giết sạch không tha từ người già đến trẻ nhỏ. Lần này hắn quyết không từ bỏ con mồi.
Tốc độ của hắn không tồi, Mạc Cầu muốn chạy đi cũng không dễ dàng. Đã vậy, chỉ còn cách liệu mạng.
Trong lòng đã quyết, Mạc Cầu cũng không lưu thủ. Ngay phía sau mũi tên bắn ra, một thanh ám kiếm cũng lặng lẽ không một tiếng động từ dưới chân lao vút lên.