“Uỳnh!”
Độc Nhãn Bưu giậm chân xuống đất, thân thể hắn như hóa thành một cơn cuồng phong bổ nhào về phía Thôi Xuyên Bách.
Tốc độ hắn nhanh vô cùng nhưng gặp phải hư ảnh Nhất Thiểm cũng đang chém tới.
Hắn bay giữa không trung, đao phong có răng cưa hung hăng chém xuống. Uy thế mạnh mẽ làm Thôi Bách Xuyên nhìn thấy mà biến sắc.
“Hây!”
Hắn quát khẽ, toàn thân xoay tròn như linh xà, nhuyễn tiên đánh mạnh ra.
“Ba! Ba!”
Tiếng va chạm nổ vang giữa trời. Tiên pháp vốn khó luyện, khó đạt đến mức độ xảo diệu, nhưng khi đã có thành tựu thì biến hóa vô cùng. Phong Vũ Song Tiên không tự nhiên mà thành danh.
Giữa không trung, hai thân ảnh quấn lấy nhau không rời.
“Uỳnh!”
Kình khí bắn ra xung quanh, Độc Nhãn Bưu kêu lên một tiếng đau đớn. Thôi Xuyên Bách thì bay lui lại hơn mười trượng, va vào một vách tường khiến nó đổ sụp.
“Hắc!”
Độc Nhãn Bưu cười lạnh. Đang muốn bước tới thì chân mày khẽ vẩy, thân hình lại nhoáng lên.
“Pặc pặc...!”
Tiếng xé gió vang lên, ba mũi tên nhanh như điện từ xa bắn tới, đến gần người hắn thì cắm phập xuống mặt đất.
Là Liên Châu Tiễn.
Đây đã là cung thuật cao nhất mà Mạc Cầu hiện đang nắm giữ, nhưng đối mặt với cao thủ Luyện Tạng thì rõ ràng không có tác dụng gì lớn, chỉ giúp ngăn trở bước chân đối phương mà thôi.
“Muốn chết!” Độc Nhãn Bưu lấy lại thăng bằng, nghiêng đầu nhìn sang. Con mắt duy nhất tràn đầy sát ý lạnh như băng. “Ta thành toàn cho ngươi.”
Vừa dứt lời, hắn đã đánh tới.
Mạc Cầu đứng ở trước cửa, thấy đối phương đánh tới thì không những không lùi bước mà còn cảm thấy kích động.
Tu vi của hắn hiện chỉ là Đoán Cốt nhưng hắn thông hiểu võ học, lại có hệ thống phòng ngự nhiều lớp, chưa chắc đã yếu hơn võ sư Luyện Tạng thông thường. Khi còn ở cảnh giới Luyện Da, hắn đã dựa vào đủ loại thủ đoạn giết được đối thủ Đoán Cốt.
Hiện nay, chưa chắc đã vô vọng chiến thắng!
“Sầm sập...”
Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài vọng đến, chỉ một loáng sau đã có thêm một đám đạo phỉ theo nhau xông vào trong viện lạc. Tên nào tên nấy bưu hãn kinh người làm Mạc Cầu cau mày, suy nghĩ muốn tỷ thí với đối phương cũng chùng lại.
Hắn lùi về sau, cung tên trong tay bắn ra liên tiếp ba mũi tên.
“Bạch! Bạch! Bạch!”
Uy lực mũi tên hắn bắn ra không kém kình nỏ. Độc Nhãn Bưu cũng không dám khinh thường ngạnh kháng. Nhất thời đối phương đuổi không kịp hắn. Mạc Cầu tận dụng cơ hội nhanh chóng lùi về sau, Thất Tinh Bộ liên hoàn bước ra, nhảy qua khung cửa trốn vào con hẻm phía sau.
Tốc độ của hắn không chậm, loáng cái đã nhảy ra ngoài tiểu viện.
“Mạc đại phu!” Thôi Xuyên Bách vừa thừa lúc loạn lạc trốn đi, thấy Mạc Cầu thì lảo đảo chạy tới. “Thật không ngờ...”, Khuôn mặt hắn co rúm lại, nghiến răng nghiến lợi nói. “Mạc đại phu lại có cung thuật tinh diệu như thế!”
“Không dám.” Mạc Cầu cũng căng thẳng, chân không dừng bước. “Thôi đại hiệp, ngươi không sao chứ? Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“...”
“Uỳnh!”
Hắn vừa mới dứt lời, vách tường trước mặt đổ sập, một thanh cự đao lộ ra từ trong đám bụi mù.
Đất đá bắn ra tứ phương. Đao quang nhấp nháy. Một bóng người dần dần lộ diện.
Độc Nhãn Bưu!
Tên này không đi đường tắt mà trực tiếp phá vỡ bức tường, xuất hiện trước mặt hai người.
“Trốn đi đâu.” Hắn quát lớn.
Mạc Cầu dừng bước. Kinh nghiệm chém giết của hắn rõ ràng không bằng đối phương, nhất là loại người vốn chuyên liếm máu trên lưỡi đao như Độc Nhãn Bưu này. May mà hắn phản ứng rất nhanh.
Cung tên hiển nhiên không còn tác dụng. Hắn vội rút đao, theo đao pháp Minh Tâm hoành ngang trước người.
Gần một năm tu luyện liên tục, lại thêm cảm ngộ Tống Thị Đao Phổ, hiện giờ đao pháp của Mạc Cầu đã không tầm thường. Trường đao trong tay hắn xoay tròn, thân đao rung lên nhè nhẹ. Đao thế như cuồng phong thủ kín một phương.
“Đương...”
Cự đao đối phương quét tới, sắc mặt Mạc Cầu đại biến.
Hắn cảm giác bản thân như bị một ngọn núi lớn đụng vào, lực lượng vô song truyền tới khiến hắn dù đã dùng Long Xà Kình toàn lực ứng phó vẫn không đủ sức đỡ được, chỉ mượn thế mà tán kình sang một bên.
“Hự!”
Hắn rên lên một tiếng, toàn thân bay lên đập vào vách tường phía sau.
“Uỳnh!”
Vách tường vỡ vụn, thân thể hắn bao trùm bởi bụi mù. May mà hắn có Long Xà Kình giúp hắn tán lực kỳ diệu, trúng đòn của đối phương nhìn như rất nặng nhưng thực tế thương thế lại không quá nghiêm trọng.
“Luyện Tạng.”
Từ trong đám bụi mù đi ra, khóe miệng Mạc Cầu chảy máu, đôi mắt không khỏi kinh hãi.
Hắn cũng biết cao thủ Luyện Tạng khí huyết sung mãn, lực đạo hung mãnh nhưng không ngờ lại mạnh tới như vậy!
Điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn. Nếu không có tầng tầng lớp lớp hộ thể, lực đạo đối phương xuất ra có thể dễ dàng uống cong tinh thiết. Hơn nữa pháp môn võ kỹ thường có biện pháp tập trung lực đạo để bộc phát tại một điểm, uy lực lúc đó càng kinh khủng hơn.
Đám cao thủ thế này chỉ hít thở thôi cũng tràn trề lực lượng, kình lực chảy suốt toàn thân, hoàn toán khác với các cao thủ Đoán Cốt.
Nếu Mạc Cầu không có một ít bản lĩnh, dưới một kích này chắc chắn trọng thương.
Đánh bay Mạc Cầu xong, Độc Nhãn Bưu không biến sắc. Trường đao có răng cưa cuốn theo ác phong tiếp tục bổ nhào về phía Thôi Xuyên Bách. Mỗi bước chân đạp xuống đều khiến mặt đất nứt ra như mạng nhện.
Thôi Xuyên Bách tất nhiên không dám cùng đối phương liều mạng. Trường tiên trong tay lắc mạnh, uốn éo như linh xà hướng về xa.
“Bạch!”
Bóng roi như rồng, xoay tròn gào thét lao tới bên hông Mạc Cầu sau đó kéo mạnh.
“Cái gì?”
Mạc Cầu sững người, vô thức thi triển thân pháp Thiên Cân Trụy để giữ thăng bằng. Thôi Xuyên Bách mượn thế bay tới. Hắn hét lên giữa không trung.
“Mạc đại phu, chúng ta cùng động thủ.”
Sắc mặt Mạc Cầu vô cùng âm trầm. Hắn không nói một lời, trường đao trong tay hướng về đối phương bổ tới.
Roi da Phong Vũ Song Tiên là thứ lợi khí giết người, trên thân roi còn gắn đầy gai ngược. Một khi cuốn lấy thân người, nó có thể dễ dàng xé rách da thịt. Nếu không phải Mạc Cầu mang nội giáp trong người, một roi của đối phương đã khiến hắn trọng thương. Tên họ Thôi kia nào có lòng tốt gì, hắn chỉ muốn mượn mình làm vật tế thần mà thôi.
“A...”
Thôi Xuyên Bách khẽ kêu lên một tiếng, trường tiên nắm chặt trong tay đột nhiên phát lực làm đao thế Mạc Cầu cũng biến đổi theo. Hắn đồng thời mượn lực mà bay lượn, trường tiên hất lên định ném Mạc Cầu về phía Độc Nhãn Bưu làm vật ngăn cản.
Một khắc sau, nét mặt hắn cứng đờ.
Chỉ thấy thân hình Mạc Cầu không hề động đậy. Toàn thân hắn như đại thụ bám rễ sâu trong lòng đất, dù đối phương phát lực thế nào cũng không nhúc nhích. Trường đao trong tay quấn lấy trường tiên quăng hắn về phía Độc Nhãn Bưu.
Luận về khí lực, vị Mạc đại phu chân nhân bất lộ tướng này còn mạnh hơn Phong Vũ Song Tiên đại danh đỉnh đỉnh!
***
Tại trụ sở Hắc Hổ Đường.
Cách đó hai con đường, một thân ảnh đang cầm trường thương trong tay đột nhiên xuất hiện, sát khí sôi trào. Hắn chính là thủ lĩnh Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng của Bạch Mã Phỉ.
“Chung Sơn.” Nắm chặt trường thương, Lôi Vọng nhìn ánh đuốc ở xa xa cùng rất nhiều người đang phòng thủ nghiêm ngặt, gương mặt lộ vẻ khinh thường.
“Hôm nay, để ta xem ai có thể cứu ngươi!”
Âm thanh vừa dứt, trường thương trong tay hắn đã lao lên. Hệ thống phòng ngự của Hắc Hổ Đường hắn không để vào mắt.
Trong tay Lôi Vọng, thanh trường thương như vật thể sống, mũi thương run run tạo ra những tiếng tê tê lướt nhanh về phía trước. Cả người hắn giống như một chiến tướng sô vong quét ngang chiến trường, kình khí phun trào khắp thân thể.
“Ầm ầm...”
Vách tường, phòng ốc, giả sơn, thạch đình gặp phải mũi thương của hắn, tất cả đều vỡ nát. Kình khí hắn phát ra có thể tùy tiện đánh bay đám cao thủ Đoán Cốt, không ai ngăn được.
“Oanh!” Vách tường vỡ toang, trường thương như rồng hiện ra từ trong đám bụi mù đâm thẳng về phía Chung Sơn đang mặc giáp ở phía trước.
Chung Sơn đột nhiên quay đầu, hai tay bó chặt thủ sáo bằng cương thiết đột nhiên phát lực, mạnh mẽ ngăn chặn mũi thương.
“Oanh!”
Lực lượng to lớn bùng phát, chấn vỡ mặt đất. Một bóng người mặc giáp trong đại điện cũng theo đó bay ra.