“Mạc đại phu.” Hứa Việt dắt ngựa đi đến một nơi hậu viện ở khá xa rồi nói. “Nơi này là căn nhà cũ của một bằng hữu của ta, đã nhiều năm nó không được dùng đến nên người ngoài khó mà tìm tới sớm được. Chúng ta nghỉ tạm ở đây vậy.” Nói đến đó hắn không khỏi cảm thấy áy náy, đồng thời quay sang hỏi thăm vợ con, quét dọn sửa sang viện lạc. “Không sao.” Mạc Cầu đáp. “Ta cũng xuất thân cùng khổ, bây giờ có chỗ ở là tốt rồi chứ không mong...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.