Trong phòng, Mạc Cầu vừa châm cứu xong, đắp chăn cho Văn Oanh rồi xoay người lại nhìn Liễu Cẩn Tịch đang rất lo lắng. “Yên tâm đi, không còn đáng ngại nữa. Ngủ khoảng hai ngày, đến lúc trở lại Quận thành hẳn là cũng sẽ tỉnh lại.” “Vậy thì tốt quá, tốt quá.” Liễu Cẩn Tịch yên tâm, khẽ vuốt ngực thở ra. “Cẩn Tịch, sư đệ nói không việc gì thì tất nhiên sẽ không sao cả.” Tần Thanh Dung nắm tay đối phương hỏi. “Lại nói đến chuyện xưa, năm đó không phải các ngươi đi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.