Ngay sau đó, Mạc Cầu ngồi bệt xuống đất, sắc mặt đã trắng bệch. Hắn hít thở khó khăn.
Hắn đã hơi coi thường Hứa Diệp. Không giống với hái hoa khách Phạm Cường, tên này dẻo dai nằm ngoài dự liệu của hắn.
Dù bị Mê Hồn Hương ảnh hưởng, trước khi chết đối phương vẫn bộc phát ra thực lực làm hắn luống cuống cả chân tay.
Ngực hắn bị một đòn nặng nề, nếu không có tấm da thú bảo vệ, hắn không chết cũng trọng thương.
Thật may, mọi việc đã kết thúc.
“Phù...”
Ổn định khí tức xong, Mạc Cầu tiến hành lục soát, lấy từ trên người Hứa Diệp cuốn thư tịch và cái bình sứ.
Việc đầu tiên, hắn lật dở thư tịch ra xem.
Tống Thị Đao Phổ.
Mấy chữ đơn giản, rõ ràng làm hai mắt hắn sáng lên.
Tổng Phủ Đao Pháp của võ quán Tụ Anh danh chấn một phương. Hắn vội vã lật dở, nét mặt càng thêm kinh hỉ. Người ta cất công giấu kỹ cũng phải.
Trong thư tịch, có đầy đủ ba mươi sáu liên hoàn đao cơ sở của Tống thị, sau đó là mười ba thức Truy Hồn Đao, cuối cùng còn có thêm ba chiêu đao pháp áp đáy hòm. Cái gì hắn cần cũng đều có cả.
“Có đao phổ này, ta không còn phải buồn rầu vì võ kỹ của mình nữa rồi.” Mạc Cầu vui mừng vô cùng, bao nhiêu mệt mỏi trên thân thể như tan biến thành mây khói. Sau đó hắn tìm cái túi cất mấy thứ đồ đạc thu hoạch được đi.
Xong hắn đảo mắt qua người hai mẹ con Tống phu nhân, trầm ngâm một lát rồi bế hai người đưa trở lại ám thất, đóng cửa lại.
Mạc Cầu nhặt quái đao của Hứa Diệp đeo bên hông. Tả đao hữu kiếm làm hắn toát lên uy thế đặc biệt khấc thường. Vừa mới định bước đi, chân hắn chợt dừng lại.
Hắn trầm ngâm một lúc rồi lật Tống Thị Đao Phổ ra, lật đến ba trang sau cùng.
Ba năm ngồi mài đao không làm mất kỹ thuật đốn củi. Hiện giờ toàn thành hỗn loạn, việc cần làm là nâng cao thực lực, không cần vội vàng ra ngoài làm gì.
Trong thời gian ngắn, muốn học hết đao pháp của Tống thị là việc bất khả, nhưng lựa chọn chiêu thức ưu tú để luyện ngay thì có thể.
Giống như Phân Ảnh Kiếm vậy, hắn cũng chỉ học được có một chiêu đấy thôi.
Ba trang sau cùng mỗi trang đều có một thức đao pháp. Mỗi thức đao này nếu đại thành, uy năng cường hãn không cần phải nói. Chúng đều là tinh túy trong đao pháp Tống thị.
Thức thứ nhất: Minh Tâm Đao.
Chiêu thức toả ra đại khí bàng bạc, có thể công có thể thủ. Lúc công như thái sơn áp đỉnh, khí thế đè người. Lúc thủ thì vững như tường đồng vách sắt, mưa gió bất xâm, gần như không có sơ hở.
Thức thứ hai: Kinh Hàn Nhất Đao.
Chiêu thức lăng lệ, một đao tất sát. Đây là đao thức tàn nhẫn nhất, quyết tuyệt nhất trong đao phổ của Tống thị. Chính là một sát chiêu!
Thức thứ ba: Xá Thân Nhất Đao.
Chiêu này phải đốt cháy khí huyết, liều chết đánh cược một lần. Đây cũng là chiêu cùng địch lưỡng bại câu thương. Đã xuất chiêu ra, dù giết được đối thủ hay không, bản thân mình có tám phần bị phế.
“Hệ Thống!”
Ý niệm của Mạc Cầu khẽ động, màn sáng trong thức hải lại hiện ra.
Một lát sau, ba thức đao pháp đã khắc sâu vào trên màn sáng.
Mọi việc không nằm ngoài dự liệu của hắn. Khối tinh quang còn không đủ trăm khỏa, không thể cảm ngộ cùng lúc cả ba chiêu thức. Sau khi thử qua một lượt, lượng tinh quang chỉ còn đủ giúp hắn cảm ngộ được đao chiêu thứ nhất, Minh Tâm Đao.
Ánh mắt hắn lấp lánh, ý niệm trong đầu cũng biến đổi.
“Soạt!”
Tinh quang lấp lóe nhanh chóng ảm đạm, đao pháp trên màn sáng cũng bị luồng sáng này thôn phệ hoàn toàn. Trong chớp mắt, chỉ còn lại ba khối tinh quang còn le lói tia sáng. Tất cả những khối khác đều ảm đạm thất sắc.
Đồng thời, bao nhiêu cảm ngộ liên quan tới Minh Tâm Đao hiện lên rõ như lòng bàn tay.
Xuất đao, thu đao, chuyển hướng biến hóa ra sao, hành động như thế nào, làm sao để đối địch đều có đủ cả.
“Minh Tâm Đao!”
Hai mắt Mạc Cầu hơi nhíu lại, tay phải xẹt qua chuôi đao ở hông, bốn đạo đao mang đột nhiên hiện ra ở trước người.
“Soạt!
Chân hắn di chuyển nhẹ nhàng, thanh đao trong tay theo đó mà xuất động. Đao quang như mưa bao bọc lấy toàn thân.
“Xì...”
Lưới đao run rẩy, để lộ ra thân hình Mạc Cầu.
Cảnh giới Minh Tâm Đao chia làm hai tầng. Cảnh giới đầu đao pháp tùy ý mà ra, công thủ đan xen, có thể ngộ ra biến hóa của chiêu thức. Cảnh giới sau đao pháp không câu nệ chiêu thức cố định, xuất thần nhập hóa.
Xét về cảm ngộ, tất nhiên Mạc Cầu rất tin tưởng. Tiếc là dù hiểu, thân thể hắn lại chưa thích ứng được.
Hiện giờ toàn lực hành động cũng chỉ mới miễn cưỡng tiến nhập vào cảnh giới thứ nhất, đao pháp tương đối thuần thục mà thôi.
Dù vậy, lúc này xem ra cũng đủ dùng rồi.
Thu hồi Quái đao lại, chân hắn di động, cả người hướng ra ngoại viện lao vút đi, chớp mắt đã không thấy gì nữa.
***
Trong bóng tối. Mạc Cầu tả đao hữu kiếm, vai đeo túi thận trọng di chuyển.
Tối nay thu hoạch của hắn tương đối khá.
Thiên La công, tấm da thú vô danh, Tống Thị Đao Phổ, lại thêm bức Cửu Giang Hành Thủy Đồ không biết để làm gì nữa.
Đấy là còn chưa tính đến đám ngân lượng. Cho tới lúc này, hắn thực đã vừa lòng thỏa ý, chỉ cần có thể yên ổn vượt qua đêm nay rồi sẽ từ từ nghĩ cách xử lý sau.
“Keng keng...”
“Á...”
Tiếng kêu thảm thiết lọt vào tai hắn nhưng vẻ mặt hắn không có biểu hiện gì.
“Mau trốn!”
“Các ngươi là ai? Dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Bạch gia chúng ta thề không bỏ qua cho các ngươi!”
“Lão tặc, chớ nói nhảm. Chịu chết đi!”
“A...!”
“Bạch gia?” Trong bóng tối, Mạc Cầu dừng chân, sắc mặt trở nên âm trầm. Bạch gia là đệ nhất hào môn trong thành, hơn nữa còn là võ gia, thực lực hùng hậu. Thật không ngờ lần này cũng không tránh được tai kiếp.
Vấn đề là mấy bằng hữu hiện nay của hắn như Tuân Lục, tiểu Sở đều là người hầu trong nhà này, không biết tình hình họ hiện ra sao.
“Cộc cộc...”
Tiếng bước chân hốt hoảng vang lên từ phía sau, chừng hơn mười người.
“Chia nhau ra trốn!”
Có người kêu to, tiếng bước chân lập tức chia ra các ngả, hướng về từng phía khác nhau chạy đi. Mạc Cầu ẩn mình trong bóng tối, ánh mắt đảo qua một bóng lưng có vẻ quen thuộc rồi đuổi theo.
Hắn dù không thành thạo khinh công nhưng thực lực đã đạt đến mức này, chỉ thời gian ngắn sau đã đuổi kịp đối phương.
“Ngô Tam ca!”
“Là ai?” Người này hoảng hốt, vung vẩy binh khí trong tay, chém loạn ra xung quanh.
“Ngô Tam ca, là ta đây.” Mạc Cầu kéo tấm che mặt xuống. “Ta là học đồ Mạc Cầu ở hiệu thuốc Thanh Nang, là bằng hữu của Tuân Lục với tiểu Sở ngươi còn nhớ chứ?”
“Mạc Cầu?” Ngô Tam ca nhìn hắn chằm chằm, sau đó khẽ thở phào.
“Thì ra là Mạc đại phu. Ngươi hù ta suýt chết rồi. Mà sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Trong thành loạn lạc, ta cũng chạy loạn theo, không biết vì sao lại đến chỗ này.” Mạc Cầu đáp.
“Ngô Tam ca, Bạch gia sao rồi?”
Ngô Tam ca trầm sắc mặt, chần chừ một lúc mới thấp giọng nói.
“Có người xông vào Bạch gia, giết chết lão gia. Thiếu gia và tiểu thư bỏ chạy tứ tán. Bạch gia gặp đại nạn rồi.”
“Đạo phỉ thật đáng hận!” Mạc Cầu thốt lên một tiếng, rồi lo lắng hỏi. “Ngô Tam ca có biết tình hình Tuân Lục, tiểu Sở thế nào không?”
Ngô Tam ca liếc nhìn một vòng, cúi đầu nhỏ giọng đáp. “Ta nghe nói, đám người xông vào Bạch gia chưa chắc đã là đạo phỉ. Tuân Lục và tiểu Sở đi theo tam thiếu gia. Tình hình lúc ấy quá hỗn loạn, mọi người như ong vỡ tổ, cụ thể thế nào ta cũng không rõ.”
“Không biết sao?” Mạc Cầu nhíu mày. Hắn chỉ quan tâm tới bằng hữu của mình, không quan tâm chuyện ai đã tiến vào Bạch gia.
“A...”, đúng lúc ấy, có một tiếng hô kinh ngạc quen thuộc từ xa vọng tới.
“Nơi này còn hai con cá lọt lưới!”
“Là ngươi!” Ngô Tam ca quay đầu, dưới ánh sáng nhập nhoạng hắn nhận ra người vừa tới xong thì sắc mặt đại biến. Sau đó hắn lại gần Mạc Cầu, đẩy đối phương ra đằng trước tìm cách chạy trốn.
“Muốn chạy là chạy được sao?” Tiếng cười lạnh vang lên. Người vừa xuất hiện vung tay. Một tia sáng lạnh lẽo lao về sau gáy Ngô Tam ca.
Thế tới kinh người!
Đồng thời hắn bổ nhào về phía Mạc Cầu.
Trong bóng tối, Mạc Cầu tất nhiên có đủ khả năng ngăn vệt sáng kia lại nhưng hắn không làm, gương mặt lạnh lùng nhìn nó xuyên qua đầu Ngô Tam ca. Bản thân hắn giơ đao, vận kình phát lực va chạm với người vừa đột kích.
Minh Tâm Đao.
“Keng keng keng...”
Tia lửa bắn ra tung tóe. Bóng dáng hai người nhanh chóng tách ra, sắc mặt đại biến.
“Là ngươi, Mạc đại phu!”
“Là ngươi, lão tam.”
Đối phương chính là lão tam thuộc nhóm người của Quách Tiêu lúc trước. Hai người đối mặt nhìn nhau. Ánh mắt lão tam chuyển động, hắn cười gằn.
“Thật không ngờ Mạc đại phu còn là một cao thủ võ học.”
“Quá khen.” Mạc Cầu lạnh lùng đáp, rồi hỏi giọng nghi ngờ. “Các ngươi không phải đã gia nhập Hắc Hổ Đường rồi sao? Sao còn đuổi giết người của Bạch gia...”
Nói đến đây, hắn chợt im bặt.
“Hắc hắc...”, Lão tam nhíu mày, lè cái lưỡi dài liếm liếm khóe miệng.
“Mạc đại phu đoán không sai. Động thủ với Bạch gia chính là người của Hắc Hổ Đường chúng ta.”
“Ta có thể giấu kín chuyện này, vì nó không liên quan gì đến ta, cũng không có chỗ tốt nào.” Mạc Cầu mở miệng.
“Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi? Lão đại từng nói, trên đời, chỉ có người chết mới biết ngậm miệng.” Lão tam cười một tiếng khinh thường, chậm rãi bước tới. Ánh mắt hắn nhìn lên người Mạc Cầu thì sững lại.
“Hộ Hoa Kiếm? Quái Đao?”
“Đúng rồi...”, Mạc Cầu lạnh nhạt đáp. “Mấy thứ này là ta nhặt được."
“Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?” Lão tam biến sắc, hai chân vội lùi lại, ánh mắt cảnh giác.
“Hái hoa khách Phạm Cường thì có thể bỏ qua, nhưng Quái Đao Hứa Diệp là người của Bạch Mã Phỉ, lão đại của họ có thù tất báo. Ngươi xong đời rồi!”
“Không.” Mạc Cầu bỗng nói. “Không xong được. Chỉ cần không có ai nói ra thì hắn sẽ không biết. Ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Lão tam há miệng, sau đó nắm chặt chủy thủ trong tay, trong lòng dần trở nên lạnh lẽo.