“Bành!” Sau một tiếng vang thật lớn, án thư ầm ầm vỡ nát. Sắc mặt Phù Ngao xanh xám nhìn gia muội chằm chằm, không nhịn được quát lớn. “Hồ đồ!” “Ngươi thật quá hồ đồ!” “Ta rất tỉnh táo thì có.” Phù Tú Ngọc tuy có thấp thỏm trong lòng nhưng ngoài mặt lại không hề e sợ, nàng bĩu môi. “Ta không thích nam nhân nhu nhược. Tên họ Mạc nhát gan sợ phiền phức tất nhiên không phải mối lương duyên tốt nên ta mới không muốn gả cho hắn.” “Ngươi thì biết cái gì?” Phù Ngao...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.