Tần Du ngừng lại: "Em mệt rồi, đi tắm đây. Anh tiếp tục chứ?"
Phó Gia Thụ thật sự chịu không nổi: "Em đi rồi, một mình anh không có hứng, nên anh cũng thôi vậy."
Tần Du đi vào trong, Ni Nhi từ bên trong đi ra, ngẩng đầu nhìn thấy Phó thái thái đứng trên ban công, cô bé nói: "Thái thái, cháu mới học được mấy kiểu mới ở chỗ bà vú, người có muốn thử không ạ?"
"Muốn! Bà xuống ngay đây!"
Phó thái thái đi ra ngoài một tuần, kiểu tóc mới đây đều do tự bà ấy búi, không có nhiều kiểu tóc như bảo mẫu chải đầu, vốn bà ấy đã định tìm Ni Nhi để đổi kiểu tóc.
Phó thái thái thấy Tống thái thái, gọi: "Minh Ngọc, xuống lầu đi! Để Ni Nhi chải đầu cho chúng ta."
Chờ Tống thái thái đi xuống lầu, Phó thái thái đã ngồi xuống chiếc ghế đẩu trước cửa nhà họ, bên cạnh là một cái bàn nhỏ, trên đó có một cái giỏ giống như giỏ trang điểm.
Tống thái thái nhìn đôi tay nhỏ bé non nớt của Ni Nhi chải đầu cho Phó thái thái, Phó thái thái nói với Ni Nhi: "Chải cho bà xong, rồi chải cho thái thái nhà các cháu."
"Dạ!" Tiếng của Ni Nhi giòn tan.
Tống thái thái xua tay: "Không cần, tôi thế này là được rồi."
Tần Du đi tới nói: "Bác gái, bác thử xem, đôi tay nhỏ của Ni Nhi nhà ta khéo lắm."
Ni Nhi được Tần Du khen cho đỏ mặt, nhưng ngoài miệng lại không kiềm chế được mà nở nụ cười.
Tống thái thái thấy mái tóc Phó thái thái được lộn ngược, rồi lại bới lên, phức tạp, tinh xảo, đẹp mắt không nói nên lời, nếu như mái tóc của bà ấy cũng được làm thế, bà ấy sẽ ngại không dám ra cửa.
"Bà cũng chải đi! Lát nữa chúng ta đến công ty bách hóa xem xem, chắc mấy bộ quần áo chúng ta đặt đã làm xong rồi. Tóc do Ni Nhi búi, mặc chung với sườn xám là hợp nhất."
Tống thái thái khẽ lắc đầu, không dám thử.
Tần Du tắm rửa xong, lấy khăn lông lau tóc rồi bước ra ngoài, thấy kiểu tóc hôm nay của Phó thái thái vô cùng mới mẻ độc đáo, cô hỏi Ni Nhi: "Lát nữa chải tóc cho chị nhé."
Ni Nhi ngửa đầu, có chút kiêu ngạo: "Không nói trước cho người biết."
Ni Nhi đưa cho Phó thái thái một cái gương, cô bé cầm gương cho Phó thái thái nhìn đằng sau, búi tóc vừa bện trông rất xinh, Phó thái thái đưa tay nhéo nhéo gò má của Ni Nhi: "Đẹp, rất đẹp."
Nói xong Phó thái thái móc một đồng đại dương ra đưa cho Ni Nhi, bà Ngô nhìn thấy, vội vàng từ chối: "Thái thái, cái này không được đâu, người và tiểu thư đều là ân nhân của cả nhà chúng tôi, sao có thể cho con bé tiền nữa a? Hơn nữa, người để con bé chải đầu cho con bé, không phải là vì để mắt tới con bé sao?"
DTV
Phó thái thái giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Ni Nhi, nhét tiền vào trong tay cô bé: "Ni Nhi, bà v.ú Chu số khổ, chồng và con trai, con gái bà ấy đều mất sớm, cũng không có ai để nương tựa, bà ấy toàn tâm toàn ý dạy cháu chải đầu, muốn nhờ cháu sau khi bà ấy già, đưa tiễn bà ấy lúc mất là được, nhưng cháu cũng nên hiếu kính bà ấy một hai, dù sao số tiền này, vốn hẳn là bà ấy kiếm được, nay mượn nhờ tay cháu đưa cho bà ấy nhé!"
Dù nghe Phó thái thái nói như vậy, nhưng Ni Nhi vẫn trả tiền lại cho Phó thái thái: "Thái thái, cháu biết, cháu là học trò của bà vú, cháu phải hiếu thuận với bà vú, cháu sẽ giặt quần áo quét nhà cho bà vú. Nhưng cháu không thể lấy tiền của người."
Phó thái thái nghe cô bé nói vậy, quay đầu nói với Văn Tú: "Văn Tú, bánh ngọt mua ở quê đâu rồi, mang tới đưa cho Ni Nhi đi."
"Hôm qua tiểu thư về đã cho rồi ạ, cháu mang đi đưa cho bà v.ú rồi." Ni Nhi nói với Phó thái thái.
"Tốt tốt tốt, tiểu thư nhà cháu cũng nghĩ tới." Phó thái thái nhìn Tống thái thái: "Minh Ngọc, để cô bé chải đầu cho bà?"
Tống thái thái nhìn quả đầu này của Phó thái thái, thời thượng quá rồi, bà ấy nhẹ nhàng lắc đầu.
A Phương cổ vũ: "Thái thái, thử xem."
Tống thái thái do dự, Phó thái thái nói với Ni Nhi: "Đằng trước không nên búi cao như vậy."
"Dạ hiểu."
Ni Nhi kích động đi qua: "Thái thái, cháu chải đầu cho người nhé, nếu người không thích, chúng ta sẽ sửa lại sau."
Cuối cùng Tống thái thái cũng động lòng, gật đầu.
Ni Nhi tháo búi tóc của Tống thái thái, làm cho bà ấy kiểu búi tóc thấp, không nổi bật như kiểu tóc của Phó thái thái, nhưng rất phù hợp với khí chất ôn nhu của Tống thái thái.
Trước đó Tần Du đã nhận ra thẩm mỹ của Ni Nhi cực kỳ tốt, tay còn rất khéo: "Đẹp. Chị đi thay quần áo trước đã, chờ chị ăn cơm sáng xong, em chải đầu cho chị."
"Hôm nay tiểu thư, mặc váy." Cô bé đưa ra yêu cầu.
"Em muốn chị mặc cái váy nào?"
Ni Nhi suy nghĩ một lúc: "Áo sơ mi Tây Dương sọc chéo cộng thêm váy dài màu xanh biển."
Sự phối hợp này vô cùng chính thức, rất phù hợp với cảnh tượng cửa hàng tây hôm nay muốn tuyên bố cô trở thành quản lý bộ phận bất động sản, Tần Du nhéo mũi Ni Nhi: "Nghe theo em."
Tần Du lên lầu, dựa theo yêu cầu của cô gái nhỏ mà thay áo sơ mi sọc đen trắng phối hợp với váy đuôi cá eo cao.
Xuống lầu ăn cơm sáng xong, ngồi lên ghế dưới tầng, chờ Ni Nhi chải đầu cho cô, nghe Ni Nhi nói: "Đây là do em xem những người nước ngoài kia chải đầu như thế, em nghĩ nếu tiểu thư mặc quần áo Tây Dương, chải kiểu đó nhất định sẽ rất xinh đẹp."
Ni Nhi búi cho cô một búi tóc thấp, kiểu tóc có chút tương tự với kiểu tóc của phu nhân Smith, dù sao Tần Du cũng không biết làm, cô gái nhỏ nói: "Tiểu thư phối với chiếc mũ dạ kia, chắc chắn sẽ rất đẹp."
"Mũ nào cơ?"
Tần Du bảo cô bé lên phòng thay đồ chọn mũ, Ni Nhi chọn cho cô một chiếc mũ dạ kiểu Anh gần như cùng màu với màu váy, chiếc mũ dạ nghiêng phối hợp với kiểu tóc này, trông rất tương xứng.
Quan sát mình trong gương, cách phối đồ này làm cho cô nghĩ tới trăm năm sau, dẫu có là người gặp qua việc đời thì cũng phải thích cách phối này. Đây có lẽ chính là thiên phú.
"Tiểu thư? Có đẹp không?"
"Chị sẽ mặc bộ đồ này đến cửa hàng tây, em xem có được không?"
Biết tiểu thư thích, Ni Nhi nhảy cẫng lên, hận không thể xoay vòng vòng.
Tần Du xách túi nhỏ ra cửa, thấy xe của Phó Gia Thụ đã dừng ở cổng, anh nói: "Anh đưa em tới cửa hàng tây!"
Nhận rõ tâm ý của mình, Tần Du cũng không rối rắm: "Xuống đi, em lái xe."
Phó Gia Thụ lập tức xuống xe nhường lại vị trí, Tần Du khởi động xe, lái về phía trước.
Phó Gia Thụ nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Đêm qua, em đẩy anh rốt cuộc là muốn làm gì?"
Nhớ tới chuyện sáng nay anh đánh thức cô dậy, Tần Du liền nổi giận: "Muốn đè anh lên tường..."
Một câu còn chưa nói xong, Phó Gia Thụ nín thở, Tần Du nhìn về phía trước, bổ sung: "Hành hung."
Phó Gia Thụ: Mẹ tôi gạt tôi!
Tần Du lái xe đến cửa hàng tây, cô đẩy cửa xe ra, quay đầu nhìn Phó Gia Thụ có đôi mắt với quầng thâm xanh đen: "Buổi trưa bớt chút thời gian ngủ bù trong phòng làm việc đi."
Nói xong Tần Du đẩy cửa bước xuống xe, Phó Gia Thụ xuống xe chuyển về ghế lái, hưng phấn khó có thể kiềm chế nhẹ nhàng đập vào tay lái một cái.
Tần Du tiến vào phòng làm việc của bộ phận mình, bây giờ cách chín giờ còn khoảng hai mươi phút nữa, nhưng đã có một nửa đồng nghiệp đến rồi, cô gọi các đồng nghiệp đến ăn bánh dày ngải cứu và bánh gạo nếp cô mua từ Ninh Ba mang về.
Trong chuyến đi trở về Ninh Ba này, Phó Gia Thụ đã dẫn cô đi ăn rất nhiều đồ nếp, bánh gạo được gói từ đủ thứ, bánh trôi nước đủ các loại nhân. Chỉ là ở thời đại này có rất ít biện pháp để giữ đồ tươi, nên cô chỉ có thể mang theo được một vài món không dễ bị hỏng.
Cát Vĩnh Hưng cầm một miếng bánh gạo nếp nhân mè đen ăn, nói chuyện phiếm với Tần Du: "Quản lý Tần, quả thực người nước ngoài không quan tâm tới chút tình cảm nào cả, cô không biết đó thôi, nghe nói cấp trên cho Henry thời gian một tuần để rời khỏi Thượng Hải chuyển tới Hồng Kông."