Lập luận của Tống Thư Ngạn khiến Tần Du lập tức hiểu ra, vì sao chính phủ quốc dân sẽ gây ra pháp tệ* lạm phát ác tính?
*Pháp tệ: Tiền giấy của chính phủ Quốc Dân Đảng phát hành sau năm 1935.
"Em ngu thật. Nhưng anh biết không? Con đường lưu thông Vân Nam - Miến Điện là do những người nông dân vô dụng này dùng hai bàn tay dọn đá..."
"Không phải em ngu ngốc, là vì em có tấm lòng nhân hậu." Tống Thư Ngạn vươn tay lau nước mắt nơi khóe mắt Tần Du: "Đừng khóc."
"Vâng." Tần Du khụt khịt, tiếp tục lái xe.
Sao Cơ Loan nằm ở rìa Đông Bắc Hồng Kông, thời gian này rất nhiều dân chạy nạn ngoài đảo tràn tới, ven đường có rất nhiều lều các gia đình dựng sống tạm. Giá đất nơi này rẻ nhất cả đảo, cũng là nơi nhiều sức lao động giá rẻ nhất. Bởi vậy, từ năm 1920 tới nay, lục tục có người tới bên này mở xưởng, dần dà biến thành khu công nghiệp.
Hải Đông chính là nhà xưởng lớn nhất nơi này, Tống Thư Ngạn xuống xe, cầm hành lý khom lưng trước cửa sổ xe nói với Tần Du: "Đừng khổ sở, có thể quản lý tốt người của Hưng Hoa và Hải Đông thì ít cũng cả chục nghìn người rồi. Sống ở loạn thế, phải học cách tha thứ cho chính mình, tuy rằng rất khó."
Tần Du nhìn theo anh ta đi vào trong, cái c.h.ế.t của ông Tống vẫn khiến Tống Thư Ngạn canh cánh trong lòng. Tuy Tống Thư Ngạn nói đã nghĩ thông, cũng tha thứ cho bản thân, thực ra trong lòng vẫn luôn hổ thẹn.
Tống Thư Ngạn đi tới cửa, người gác cổng là cha của một quản sự phân xưởng Hải Đông ở Thượng Hải, thấy ông chủ tới thì vội vàng mở rộng cửa cho anh ta đi vào.
Khi Hải Đông Thượng Hải dời đến Trùng Khánh, Tống Thư Ngạn tọa trấn Trùng Khánh, ông chủ Hầu đã bị hắn phái đi Hương Cảng làm quyết sách toàn quyền. Mạng ông chủ Hầu là do ông Tống cứu, tiền là do cậu Tống dẫn ông ta kiếm, hiện tại đã trở thành một trong những trợ thủ đắc lực mà Tống Thư Ngạn tin tưởng nhất.
Từ khi chia tay ở Thượng Hải, đã một năm ròng ông chủ Hầu chưa gặp Tống Thư Ngạn: "Thư Ngạn, sao cậu lại tới đây?"
Tống Thư Ngạn vào phòng làm việc của ông chủ Hầu, ngồi xuống đối diện ông ta, đưa t.h.u.ố.c lá cho ông chủ Hầu. Cho dù mình lật tẩy tính toán lợi ích của đám người bên trên thì đã sao? Đất cằn ngàn dặm, thây c.h.ế.t đói đầy đường, làm sao có thể nhẫn tâm?
Đêm qua, Tiểu Du nói với mình chờ sau này quốc gia khôi phục sẽ có chính sách trợ giúp người nghèo, mấy tỉ người có thể ăn cơm no.
Phó Gia Thụ nói, yêu cầu cung cấp cho Thiểm Bắc một phần năm quân nhu Xô Viết viện trợ cho Trung Quốc đã bị lãnh đạo từ chối.
Không thể động vào nhà xưởng ở Trùng Khánh, đứng dưới mí mắt người ta, mang Hải Đông của Hương Cảng tới ư? Dù sao Tiểu Du cũng nói Vũ Hán sắp thất thủ, Hải Đông ở Hương Cảng sản xuất vải vóc cũng không cách nào vận chuyển vào đất liền. Lại nói, giữ Hương Cảng cũng chỉ có thể kiếm được tiền trong hai, ba năm nữa. Đúng là kiếm được hơn thật, nhưng sợ là khó có thể vận chuyển lượng lớn công nhân và máy móc của Hải Đông trốn chạy tại thời điểm như thế.
"Chú Hầu, tôi có chuyện này muốn thương lượng với chú."
Ông chủ Hầu thấy Tống Thư Ngạn có vẻ khó khăn thì hỏi: "Thư ngạn, cậu có chuyện gì cứ nói, tôi nghe đây."
"Tôi muốn dời xưởng Hương Cảng đến Tây Bắc."
"Thư Ngạn, cậu đùa gì thế? Chúng ta mới rời được mấy năm? Hiện tại Hương Cảng là chốn an ổn nhất rồi, người ở đây lại đông, nguyên liệu cũng dễ kiếm, đi Tây Bắc làm gì? Ngoại trừ cát vàng hoang mạc, Tây Bắc còn cái gì đâu? Hiện tại người ngoài đều dốc sức chuyển tới đây, ai cũng nói cậu mắt sáng như đuốc." Ông chủ Hầu lần đầu tiên phản đối Tống Thư Ngạn.
"Chú Hầu, tuy rằng đến cùng nhà họ Hà báo thù cho cha tôi, g.i.ế.c c.h.ế.t Kim Phúc Thường, nhưng chú biết cha tôi c.h.ế.t trong tay ai mà."
"Ai trong chúng ta đều đang ủng hộ kháng chiến, nếu như không ủng hộ thì cậu cần gì rời bộ phận lớn Hải Đông tới Trùng Khánh. Người nào chẳng biết kiếm tiền ở Trùng Khánh khó ra sao."
"Chú Hầu, nếu tôi nói tôi đã quyết định rồi thì sao? Nếu chú không chuyển đi thì hoặc là chú mua hết cổ phần công ty Hải Đông ở Hương Cảng, biến thành của mình, sau đó tôi không quản nữa. Hoặc là tôi mua lại toàn bộ cổ phần công ty Hải Đông của chú, tôi muốn dọn thì dọn."
Ông chủ Hầu nhìn Tống Thư Ngạn, ông Tống là người nói một không hai, bình thường cậu Tống có vẻ dễ nói chuyện, nhưng từ lần dọn khỏi Thượng Hải chuyển đến Trùng Khánh và Hương Cảng cũng là kiên quyết dứt khoát, cổ đông khác ý kiến thì cậu ấy bán đứt cổ phần công ty, để bọn họ rời đi. Những cổ đông không đi theo cậu ấy hiện tại còn đang bị cô lập trong tô giới Thượng Hải, sống mơ mơ màng màng, cũng có người may mắn chạy thoát thì hối hận không kịp, sao lại không nghe lời cậu Tống cơ chứ?
"Nghe cậu." Ông chủ Hầu quyết định: "Mạng tôi do ba cậu cứu, cậu bảo tôi đi đâu thì tôi đi đó."
Tống Thư Ngạn nhờ Tần Du tìm ông Khương, trao đổi công việc dọn xưởng với ông ta, để đối phương đi chuẩn bị nơi đặt xưởng.
"Không thể chuyển dời máy móc ở nhà máy ở Trùng Khánh đi, nhưng anh đã gửi nguyên liệu rồi, tóm lại không thành vấn đề. Trước kia em bảo anh tích lũy bông ba năm, anh đã gom đủ. Từ lúc chiến tranh nổ ra, giá bông tăng lên không ngừng, anh bán chút nguyên liệu đi chắc cũng không có người nghi ngờ đâu. Huống chi mỗi ngày đều có rất nhiều vải thành phẩm được chở ra ngoài. Anh trở lại Trùng Khánh vận chuyển hơn một nửa nguyên liệu trong nhà tới xưởng mới, như vậy... ít nhất. Hiện tại đường vận tải từ Hương Cảng đến Quảng Châu đã rất chen chúc, mà đường từ cảng Hải Phòng đi Vân Nam vẫn tương đối rộng rãi, chúng ta chia nhỏ đi theo đường cảng Hải Phòng."
"Giờ là thời điểm chiến tranh, khó mà kiếm được giấy thông hành."
DTV
"Không cần gấp gáp, anh sẽ chuyển một thuyền bông tới tới cảng Hải Phòng, chờ chúng ta qua tay xưởng ở Trùng Khánh thì sẽ mượn cớ Hải Đông còn một lượng lớn bông ở cảng Hải Phòng để xin giấy thông hành..."
Tần Du than thở không vô gian bất thương, Tống Thư Ngạn đã suy xét từ bước đầu tiên đến bước cuối cùng rồi.
Lần này đầu đường Hương Cảng bày hòm quyên tiền, tiến hành quyên góp cho nạn dân chạy lụt Hoàng Hà. Báo chí cũ tùy tiện xem đặt trên bàn là từng bức ảnh chụp khiến người kinh sợ chấn động. Lũ lụt qua đi, ôn dịch hoành hành, cảm lạnh, dịch tả, kiết lỵ...
Tống Thư Ngạn cầm báo leo lên chiếc máy bay khó khăn lắm mới mua được vé, trăn trở quay về Trùng Khánh. Vũ Hán đã nguy ở sớm tối, đông đảo nhà xưởng đang nán tại Vũ Hán đều nhanh chóng chạy trốn. Tống Thư Ngạn nhân một buổi họp công thương, mập mờ tiết lộ lần này mình đi Hương Cảng là vì đóng cửa nhà xưởng ở Hương Cảng, hiện tại dự định bán cả nhà máy ở Trùng Khánh.
Đây là tài sản chất lượng tốt trong số tài sản chất lượng tốt. Nhưng mọi người cũng hiểu được, vợ con và mẹ của Tống Thư Ngạn đều đi Mỹ cả rồi, chắc bị chiến tranh dọa sợ muốn đến Mỹ ở. Thoáng cái có vô số người bắt lời với anh ta, trong đó có cả người đại diện kinh doanh cho hoàng thân quốc thích.
Vị trí của Hải Đông rất tốt, chẳng qua Hải Đông cẩn thận quá mức, bỏ cả máy móc vào hầm trú ẩn. Người này còn cho rằng Tống Thư Ngạn là người cẩn trọng, dè dặt cơ. Nhưng may mà có người cẩn trọng như thế nên mới dễ dàng giao cả Hải Đông hoàn chỉnh ra, chưa kể trong kho hàng còn tồn nguyên liệu bông đủ cho ba tháng, còn có vải lụa bán thành phẩm.
Hiện tại các nhà máy khác chỉ kịp vận chuyển máy móc không kịp lo nguyên liệu, thời buổi này nguyên liệu trên thị trường quá khẩn trương. Chỉ cần nuốt trọn nhà máy này thì có sẵn cả nguyên liệu, máy móc và công nhân rồi.
"Tôi sợ Quảng Châu gặp nguy hiểm nên để lại một thuyền bông ở cảng Hải Phòng Việt Nam thực thuộc Pháp, chỉ là từ Việt Nam vào quốc nội cần trải qua rất nhiều trạm kiểm soát, vô cùng khó khăn. Tôi sẵn sàng mang nó tới Trùng Khánh giao hàng, không biết có vị nào ở đây có thể hỗ trợ."