Ngũ di thái bị Tống lão gia mắng, không dám nói gì nữa.
Chờ bọn họ ăn xong, Tống lão gia kêu một tiếng: "Má Lưu!"
Má Lưu đi tới, Tống lão gia nói: "Đưa đại cô thái thái và mấy di thái thái, cậu hai về phòng."
"Vâng."
DTV
Tống lão gia đau đầu ngồi dưới lầu, lấy sổ sách qua xem lại, nhìn qua đều là những khoản tiền nhỏ, Minh Ngọc cũng không phải hiền đến nổi hỏi là cho, nhưng hỏi ba lần bốn lượt cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, cho nên có những khoản bù vào không coi là nhiều.
Ngẫm lại mấy ngày nay đến thăm Minh Ngọc, thấy bà đang yên tĩnh thuê thùa, bản chất bà ấy là một người yên lặng dịu dàng, không thích hợp bị những việc vặt vãnh quấy rầy, một mình lẳng lặng ngồi đó vẽ tranh thêu hoa, một tách cà phê, một ly trà, một buổi chiều. Ông lại ép bà trở thành thái thái quản lý việc nhà, phí hoài hơn nửa đời người vì ông và đám phụ nữ kia.
"Cút ra khỏi đây, đây là phòng tôi!"
"Lão gia kêu tôi ở, chị có giỏi thì nói với lão gia đi."
Trên lầu vang lên tiếng cãi nhau của bà ba và bà năm, Tống lão gia lấy lại tinh thần, lên lầu xem thử, thì ra là bà năm đang ở phòng mà bà ba thường ở, bà ba cãi vả kêu bà năm nhường.
Vì chút chuyện vặt mà hai người có thể cãi nhau đến mức này? Thảo nào Minh Ngọc mua trang sức mạ vàng cũng phải mỗi người một cái, không thiên vị ai.
Hai người thấy lão gia đi lên thì không cãi nữa, Tống lão gia nhìn hai người phụ nữ đứng trước cửa phòng cách vách phòng ông, nhớ lại ngày ấy Minh Ngọc còn chẳng buồn liếc mắt căn phòng này, trầm giọng nói: "Má Lưu, kêu ngũ di thái sửa soạn đồ, dọn tới phòng cho khách ở tòa phụ."
Tam di thái mỉm cười, Tống lão gia liếc bà: "Bà cũng đến phòng cho khách ở tòa phụ."
Nói chung là đối xử bình đẳng!
Chờ má Lưu đem xếp mọi người ở phòng cho khách xong, đến hỏi: "Lão gia, bà Trương không ở đây, tôi không biết khẩu vị của các di thái thái, không biết phải làm đồ ăn thế nào?"
"Mì Dương Xuân, mì Dương Xuân hết, bữa nào cũng ăn mì Dương Xuân cho tôi." Tống lão gia nói, ông đã ăn mì Dương Xuân mấy tháng rồi, sao mấy người bọn họ lại không ăn được?
Tống lão gia thấy má Lưu sắp đi xuống lầu, nghĩ rồi lại nói: "Má Lưu, các bà thì ăn như cũ."
"Hiểu rồi. Bình thường ngài ăn mì Dương Xuân, chúng tôi ăn mì thịt hầm." Má Lưu là người thật thà.
Tống lão gia: "..."
Nói chung, Đại cô thái thái vẫn đau lòng em trai nhà mình, xuống lầu ngồi cạnh ông: "Thế Phạm, chị khuyên em nên nhanh chóng sắp xếp cho bầy yêu tinh kia, sau đó lập tức đón Minh Ngọc trở về, sau này hai vợ chồng sống cho tử tế, đừng để tuổi này rồi còn khiến chị nhọc lòng vì hai đứa. Để cha mẹ nằm dưới đất cũng yên tâm."
"Chị cả, chị đừng nghĩ nhiều nữa. Minh Ngọc sẽ không trở về đâu, em nào còn mặt mũi xin bà ấy trở về."
"Nói cái gì vậy chứ? Em chịu sửa đổi, dẫu sao nửa đời sau của em ấy vẫn phải có nơi nương tựa, có người đàn ông bên cạnh không tốt sao? Tuy rằng em có hơi hồ đồ, nhưng lòng dạ không xấu, cha mẹ đối xử với em ấy cũng tốt, có một số việc, em chỉ không biết mà thôi, cô ấy cần gì so đo như vậy? Lại nói đàn ông ấy mà..." Đại cô thái thái nói một tràng dài.
Trước kia chị cả nói như vậy chắc chắn ông sẽ cảm thấy rất đúng, còn bây giờ? Chỉ cảm thấy chị cả càng nói càng quá đáng. Có lẽ đây là suy nghĩ của đàn ông sau khi nghĩ thông suốt.
"Bây giờ Minh Ngọc rất tốt, bà ấy có Thư Ngạn và Tiểu Du chăm sóc, có nơi nương tựa, căn bản không cần em. Chị cả à, chúng ta cũng đừng đến quấy rầy làm chi. Chiều nay chị ở nhà ngủ một giấc. Em còn phải đến nhà máy một chuyến."
Tống lão gia dặn dò vệ sĩ trong nhà, ai nói cũng không cần nghe, không được cho bất kỳ kẻ lung tung nào vào, cuối cùng bồi thêm một câu: "Bà Trương trở về thì nghe bà Trương."
Tống lão gia lên xe, vừa nhớ đến gương mặt người c.h.ế.t kia kia của bà Trương là hận bản thân mẹ kiếp nó hèn, căn nhà lớn như vậy, người đáng tin nhất lại là bà Trương không hề thích ông mà Minh Ngọc để lại.
Ông đến nhà máy Thân Minh đón ông chủ Hầu cùng đến nhà máy Hải Đông, vừa nhập rất nhiều máy in Cohen, ông Tống dẫn ông chủ Hầu đi xem thử, lúc thuê đã nói rõ, trên thực tế cũng là đi nước cờ chống lại nhà máy vải Đông Doanh.
Nhà máy sản xuất in và nhuộm Hải Đông, ngoài in hoa văn trên vải, còn chuyên nhuộm chỉ, chỉ đó dùng để dệt màu, ví dụ như vải sọc, vải caro, khu xưởng vô cùng rộng lớn.
Ông chủ Hầu Đi theo ông chủ Tống vào Hải Đông, tuy rằng trong không khí cũng tràn ngập mùi thuốc nhuộm gay mũi, nhưng vẫn nhìn ra xưởng nhà mình chênh lệch với Hải Đông, khu xưởng của Hải Đông sạch sẽ, chỗ nào cũng có biển báo hướng dẫn, còn có biển cảnh báo, ví dụ như tấm biển trước mắt viết 'Nguy hiểm, đường dành cho hàng nặng'.
"Thư Ngạn và Tiểu Du bàn bạc làm biển báo, bây giờ chỉ cần công nhân vừa vào Hải Đông sẽ được cho làm quen với những biển báo đó trước, làm như vậy quả thật gần đây ít xảy ra tai nạn lao động hơn."
Ông Tống dẫn ông chủ Hầu đến phân xưởng máy in ấn, ống lăn mực máy in đang hoạt động, phát ra tạp âm chói tai, hai người đi qua, cuối cùng ông chủ Hầu cũng gặp được Tiểu Du trong truyền thuyết.
Tần Du mặc quần túi hộp đứng song song với Tống Thư Ngạn xem máy in làm việc, trên người cô gái có khí chất của người trí thức, lại có hương vị nói không nên lời.
Tống lão gia hỏi: "Sao rồi?"
Tần Du đưa qua hai miếng vải in và hoa văn từ trong tay công nhân bên cạnh: "Xem thử hai miếng vải này có gì khác nhau."
Tống lão gia và ông chủ Hầu cầm lấy hai mảnh vải, cả hai đều có nền màu trắng, phía trên in hoa văn màu đỏ, toàn bộ hoa văn sinh mang hơi thở sinh động, cô gái mặc sườn xám cầm ô, người kéo xe, ngõ sau cửa Shikumen, lá cây ngô đồng rụng, đây chính là cảnh phố Thượng Hải hiện giờ, hoa văn thưa dày rất thú vị, xa nhìn hoa hồng đỏ trên nền trắng, gần nhìn cảnh phố Thượng Hải, cái gọi là xa gần đều có, đúng là đặc điểm của vải bông Hải Đông.
Shikumen là một phong cách kiến trúc Thượng Hải truyền thống kết hợp các yếu tố phương Tây và Trung Quốc, xuất hiện lần đầu vào những năm 1860
So sánh hai mảnh vải, điều làm ông chủ Hầu ngạc nhiên không dứt chính là: "Cũng quá tinh tế rồi đấy?"
Nếu lấy tiêu chuẩn đời trước của Tần Du ra so, vải mà máy in mới in ra là sự khác nhau giữa hình ảnh của TV độ phân giải cao và TV 'mông to', đặt cạnh nhau tương phản rất rõ rệt.
Tần Du cười khẽ: "Cái máy in này, ngay cả người Đông Doanh còn mua không được, nhưng bọn họ đã làm được phần cốt lõi của máy in, chờ bọn họ căn cứ vào thiết kế đó rồi cải tiến, ít nhất cần một thời gian."
"Vì sao nói thế?"
"Đi, lên văn phòng rồi nói."
Mấy người cùng đến văn phòng, Tần Du ngồi xuống giải thích ngọn ngành cho ông chủ Hầu, cái máy in này đủ để nâng cao độ chi tiết của thiết kế là Kiều Hi và Tần Du sau khi bàn bạc, Kiều Hi trở về cải tiến thiết kế, vì để lẩn tránh quy định 'Nicht Fur CHINA' (Không dành cho TRUNG QUỐC) của Đức. Cũng chính là quy định không được xuất khẩu kỹ thuật tiên tiến sang Trung Quốc, Kiều Hi dùng cách ngược lại, anh ấy đại diện cho nhà máy Hưng Hoa xin độc quyền thiết kế ở Đức, sau đó trao quyền sử dụng cho Cohen, nhưng vẫn không thể xuất khẩu cả cái máy được, có điều bởi vì nhà máy Hưng Hoa nắm giữ kỹ thuật độc quyền, cho nên nhà máy Hưng Hoa mới có thể tiến hành gia công.
Nhà máy Hưng Hoa gia công linh kiện, chờ máy in đến, lại trang bị lên máy in, như vậy sẽ tránh được vấn đề hạn chế xuất khẩu của Đức.