Mục lục
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Smith có thể đánh bại Henry, bao gồm cả dự đoán của Tần Du về tình hình kinh tế trong tương lai. Vì vậy, khi Tần Du phân tích tình hình tương lai với bà ấy, nói: "Ada, Hồng Khẩu gần hai mươi năm qua số lượng người Đông Doanh càng ngày càng tăng, không loại trừ trong tương lai họ sẽ đóng quân ở đó, hơn nữa người Nhật không giống Anh và Mỹ mong muốn buôn bán với Trung Quốc, Trung Quốc trong mắt anh ta, hy vọng Ấn Độ đến Anh. Vì thế, khả năng xảy ra bất ổn ở Hồng Khẩu là tương đối cao, tôi vẫn cho rằng nên bán những căn hộ này trước."

Bà Smith ngay lập tức đồng ý "yonda, tôi tin vào tầm nhìn của cô, nếu cô nghĩ rằng nó nên được bán, hãy sắp xếp để bán. Hơn nữa chúng ta đã thảo luận về điều này trước đây. Chiến lược là bán một phần của bất động sản, giảm nợ, bảo toàn tiền mặt và sống sót qua mùa đông."

Được sự đồng ý của bà Smith, Tần Du trở lại văn phòng và ngồi vào chỗ của mình suy nghĩ cẩn thận, đối với cô mà nói, cô hy vọng bán cho Lỗ Hồng Đạt và bán được giá cao, phải tìm một người ủy thác. Ai có thể làm người được ủy thác cho cô ấy và cạnh tranh với Lỗ Hồng Đạt?

Điện thoại vang một lúc, Tần Du bắt máy, người nghe điện thoại là Tống Thư Ngạn: "Tiểu Du, buổi trưa em có rảnh không? Sáng nay anh đến đón em đi ăn. Sáng nay nói chuyện vải vóc với Trần Lục tiểu thư, Trần Lục tiểu thư nói rằng một người bạn tốt của cô ấy là người phụ nữ có lý tưởng cao đẹp, tốt nghiệp trường công nghiệp nữ sinh Nhạc Bắc, là người theo dõi nhà lãnh đạo nữ quyền, nữ sĩ Đường Quần Anh, là thành viên cốt cán của hội Liên hợp Phụ nữ, hiệu trưởng trường nữ sinh Minh Học Thượng Hải. Cô ấy nói rằng các giáo viên của hiệu trưởng Hoàng có thể đến nhà máy Hải Đông để dạy kèm cho công nhân của bọn anh. Vào buổi sáng, buổi sáng, nữ sĩ Hoàng Minh Quân đã đến thăm nhà máy Hải Đông của bọn anh. Sau khi xem xong, cô ấy nói tốt, anh đã nói với cô ấy rằng hầu hết những ý tưởng này đến từ em, cô ấy muốn gặp em, chắc là được."

Không cần cô phải đi bước tiếp theo, Tống Thư Ngạn đã đi xuống, ông anh tại sao đột nhiên lại giác ngộ?

Tần Du nói: "Được."

"Anh đến đón em liền."

Sau khi cúp điện thoại, Tần Du xem thời gian, đợi khoảng mười phút, cầm lấy túi xách, mở cửa nói: "Các anh em, trưa hôm nay tôi có hẹn, không ăn tối cùng mọi người."

"Là Phó Gia thiếu gia sao?" Có người hỏi.

Tần Vũ cười nói: "Không đúng, là Tống đại thiếu."

Tần Du không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, bước xuống cầu thang, đi ra khỏi lối vào của cửa hàng tây, phóng viên ngồi xổm ở cửa thực sự rất tuân thủ, vẫn chưa rời đi.

Xe của Tống Thư Ngạn rất nhanh đã tới, Tống Thư Ngạn mở cửa cho cô, bên trong đã có một cô gái tầm ba mươi tuổi đeo kính cận, Tần Du ngồi vào trong.

Khi chiếc xe của nhà họ Tống lăn bánh, phóng viên báo lá cải đã gạch bỏ những gì họ đã viết vào buổi sáng và sửa thành " Buổi sáng là Phó công tử, buổi trưa là Tống đại thiếu, nữ sĩ Tần chia sẻ ân huệ". Xin lưu ý: cập nhật miễn phí và nhanh nhất không chống trộm, không chống trộm.

Tần Du biết vị nữ sĩ rất có phong thái của người trí thức trước mắt này chính là hiệu trưởng của trường nữ sinh Minh Học: "Hiệu trưởng Hoàng, xin chào chị, tôi là Tần Du."

"Cô Tần, chào cô!" Hoàng Minh Quân cười nói: "Buổi sáng hôm nay Trần lục tiểu thư nói với tôi về nhà máy dệt Hải Đông, tôi chờ đợi không kịp nhanh chóng đến tham quan. Đi dạo một vòng, trong lòng xúc động không thôi, nghe anh Tống nói đa số đều do một tay cô ấy làm nên, thực sự muốn làm quen với cô."

 

"Hôm đó sau khi tham quan Hải Đông, trông thấy tình cảnh lao động trẻ em bị tùy ý đánh chửi, lúc ấy trong lòng tôi rất không nỡ. Nhưng bạn bè của tôi có giải thích về hiện trạng cho tôi nghe, nói cho tôi biết, tôi chủ nghĩa lý tưởng quá mức, hiện trạng của phụ nữ và trẻ em bây giờ rất cần phải thay đổi, nhưng bởi vì nơi này có nguyên nhân sâu xa, nên cũng không thể một lần là xong, lúc trở về tôi suy nghĩ kỹ càng, nghĩ biện pháp để điều hòa, nói với anh Tống, may mắn là anh Tống cũng có ý muốn cải thiện, hai chúng ta hợp tác ăn ý."

Hiệu trưởng Hoàng nắm tay Tần Du tay: "Cô Tần, tôi không biết nên nói gì mới đúng. Cô chân chân thực thực muốn cải thiện cuộc sống cho người phụ nữ, vì suy nghĩ cho tương lai của nữ giới..."

Tống Thư Ngạn dẫn hai người các cô đi trung tâm mua sắm Hoa Mĩ, ba người họ đi đến trước cửa phòng làm việc của Đường Uyển Nhi, thư ký của Đường Uyển Nhi nói: "Anh Tống, cô Đường và cô Trần đang chờ ngài."

Tần Du đi theo Tống Thư Ngạn tiến vào văn phòng của Đường Uyển Nhi, đến phòng trong, Đường Uyển Nhi đang ngồi nói chuyện với Trần Anh, Tống Thư Ngạn cười nói: "Hai vị, tôi dẫn hiệu trưởng Hoàng và Tiểu Du giao cho hai vị đây, tôi đi tìm tổng giám đốc Đường trò chuyện mấy câu, đợi chút nữa gặp ở nhà hàng."

"Đi đi! Nữ sĩ chúng tôi tụ hội, không cần tới anh." Trần Anh nói với Tống Thư Ngạn.

Trần Anh đưa tay nắm tay Hoàng Minh Quân: "Minh Quân, hiện trường thấy như thế nào?"

Hoàng Minh Quân ngồi ở trên ghế sa lon: "Thật sự là bất ngờ vui vẻ, thật sự dùng tấm lòng để trợ giúp phụ nữ và trẻ em. Tôi đã bàn bạc xong với anh Tống, chúng ta sẽ thành lập phân hiệu của trường Minh Học ở nhà máy Hải Đông, bởi vì họ có hơn hai ngàn công nhân, có lẽ sẽ chia họ thành ba lớp hai buổi nhỉ? Trên cơ bản sẽ chia làm ba lớp, mỗi lớp ước chừng khoảng bảy trăm người, như vậy mỗi ngày họ đều có thể lên lớp."

"Mỗi ngày bảy trăm người, nếu là trường học thì cũng rất lớn đấy!" Trần Anh cười.

DTV

"Còn không phải sao? Tôi đã bàn bạc với anh Tống, dạy quốc văn như bây giờ chắc chắn sẽ không đủ. Chúng ta dựa theo tuổi tác, chia người thành tám cấp bậc, mỗi nửa ngày dạy hai cấp bậc, một lớp học quốc văn một lớp học toán số. Mặc dù mỗi tuần hai giờ dạy học có hơi không đủ."

"Hiệu trưởng Hoàng đừng nói vậy, học tập quý ở chỗ kiên trì, những công nhân này ở trong nhà máy dệt cũng không phải một năm hai năm, dạy qua mấy năm, có thể đọc được chữ trên báo giấy, có thể tính nhân chia cộng trừ, đã tốt hơn so với đại đa số người rồi." Tần Du nói với hiệu trưởng Hoàng.

"Nói đúng lắm, không có công mài sắt sao có ngày nên kim được."

"Các chị em, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm thôi." Đường Uyển Nhi là người đầu tiên đứng lên, lôi kéo Tần Du: "Hoàng Minh Quân nữ sĩ, chúng tôi còn phải trông chờ chị xuất ra oai phong của nhân sĩ vì nữ quyền, c.h.é.m chém g.i.ế.c giết những tên đàn ông nói xấu Tiểu Du kia."

"Này là đương nhiên. Bọn hắn dám nói một cô gái có khát vọng có lý tưởng, làm việc ở của hành tây mà lên như diều gặp gió, nói thành một món đồ chơi tầm thường Phan Kim Liên."

Tần Du giữ thái độ im lặng không nói, đừng bảo là thời đại này, cho dù là trăm năm sau, phụ nữ muốn thành công, cũng phải đứng vững giữa muôn vàn lời vu khống dối trá. Năm đó ngoài mong đợi của cô là, bởi vì bề ngoài tương đối xinh đẹp, vào bộ phận kỹ thuật làm việc, quản lý của bộ phận kỹ thuật đã chắc nịch rằng cái bộ dạng này của cô thì có thể làm gì được? Sao không cho người bên ngoài làm thư ký luôn đi? Nghe nói cô là con gái của người quản lý kỹ thuật cũ hùn vốn, lại nói: "Thì ra là vậy! Vậy nên chăm sóc, nuôi luôn cũng được."

Sau đó cô cắn răng bò lên trên, cuối cùng tước luôn chức vị của tên quản lý bộ phận kỹ thuật ngốc xít này.

"Chẳng qua là nam giới quan tâm chú ý mà thôi! Trong mắt của phần lớn đàn ông, họ đứng trên góc độ của người thưởng thức nhìn xem nữ giới, bọn họ mới nhân vật chính trong cuộc sống, nữ giới chỉ là vai phụ mà thôi. Cho nên dù rằng số lượng của phụ nữ và đàn ông ngang nhau, nhưng trong lòng của họ, nữ giới chỉ có thể là vật bị sở hữu, bị mua bán và đưa tặng. Nghĩ chuyện này thông suốt, thì chuyện bọn họ miêu tả tôi thành Phan Kim Liên có thể hiểu được ngay." Tần Du biểu đạt quan điểm của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK