"Dù sao, một trong số chúng ta, tất nhiên vẫn phải trở thành chủ. Quan hệ của 2 chúng ta, tất nhiên là không gì phá nổi. Điểm này, tôi đã rõ, anh còn không rõ sao?"
"Nhận rõ, nhận rõ con mẹ nó cậu cùng cô ấy."
Nghĩ đến việc hai người họ ngắm trăng gần như cả đêm, Tống Thư Ngạn không muốn nhìn vào khuôn mặt này nữa, anh ấy sợ lại không kiềm chế được đ.ấ.m anh một cái, anh ấy tức giận bỏ đi, dọc đường phải nén cơn giận, tự nhủ phải nói tốt về xưởng Hưng Hoa, cha anh ấy không thiên về máy móc nội địa như anh ấy.
"Đúng vậy, tôi đã nói với anh ấy, để anh ấy làm thêm hai chiếc nữa, đừng để họ làm thử nghiệm trong nhà máy, hãy làm thử nghiệm trực tiếp ở chỗ chúng ta, nếu nó ổn định như tháng trước, thì chúng ta sẽ sử dụng chúng trong giai đoạn thứ nhất và thứ hai cho nhà máy mới của chúng ta. Anh nghĩ sao? Anh tính toán xem chúng ta có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền khi mua số máy móc này ? Số tiền ấy có lẽ đủ để xây dựng một nhà máy."
Tống lão gia tính toán một chút: "Nếu thật là như vậy, chúng ta phải nhanh chóng xây dựng nhà máy, và chúng ta cũng không phải lo lắng về máy móc nhập khẩu. Bất luận là thời gian hay tiền bạc thì có thể tiết kiệm được khá nhiều. Giờ hỏi ý kiến ông chủ Niên một chút xem sẽ mất bao lâu để xây dựng những nhà máy này".
Nhắc đến tào tháo, tào tháo liền tới. Ông chủ Niên cùng giám đốc Tuyên xuất hiện ở cửa "Ông chủ Tống, cháu Tống Thư Ngạn."
Ông chủ Tống đứng dậy "Ông anh, chúng tôi đang nói xem ông đang ở đâu này."
Sau khi bắt tay, họ cùng nhau ngồi xuống, và ông chủ Niên hỏi: "Chú em, sao trông có vẻ sốt ruột như vậy? Mấy ngày trước lão Lỗ của nhà máy Thông Phủ đã hẹn tôi, bọn họ nói muốn xây một nhà kho lớn, các chú nghĩ cùng nhau đi."
"Thật không? Họ muốn xây kho lớn như nào? Ông chủ Tống giả vờ không biết hỏi.
"Tôi cũng không biết, ông ta chỉ bảo xây nhà kho, không phải nhà máy, đối với nhà kho yêu cầu cũng không cao, ngay cả tường cũng không cần thiết dùng xi măng, mà là dùng đất đỏ, ông ta nói những viên gạch kia về sau vẫn có thể dùng được."
Có vẻ như Lỗ Hồng Đạt này đang định bỏ trốn sau khi kiếm được phiếu bầu, đại khái cũng đoán ra rằng trải qua chuyện nhà máy của Nhật bị phá giá, các nhà máy khác sẽ không thể chịu đựng được?
Tống lão gia cười nhạt: "Lão này là người tiết kiệm hết mức, đống phân cũng có thể thành bữa ăn, tôi khuyên ông nên suy nghĩ thêm về việc xây nhà kho cho ông ta. Đến lúc xây nhà kho khác mẫu, thì tiền dự án sẽ không được trả tiền, cuối cùng lại bị ông ta cho 1 vố. Ông ta vẫn còn hơn 10. 000 đồng bạc chưa thanh toán tiền hàng đâu đấy".
"Cảm ơn chú em đã nhắc nhở" Ông chủ Niên cũng băn khoăn về điều này, chỉ là hiện tại Minh Thái cũng đã không còn hy vọng gì nhiều, có thể liều một phen, mới có thể còn đường sống, cùng lắm thì thúc giục thanh toán sớm nhất thôi.
Tống lão gia cũng coi như là đã nhắc nhở ông ta, còn ông ta quyết định như nào là chuyện của ông ta, ông ta duỗi tay: "Cùng tôi đi đến công trường xem đi."
Tống Thư Ngạn cầm bản vẽ theo ở phía sau, cùng đi đến khu đất trống.
Sau hội nghị quản lý này, Tần Du biết, tuy rằng trong nội bộ bọn họ có sự điều chỉnh vô cùng lớn, nhưng những bộ phận khác cũng không thua kém bao nhiêu.
Hầu như tất cả mọi người đều là một người mới bắt đầu, hy vọng là trị được loạn, ít nhất hội nghị quản lý hôm nay không còn ầm ĩ giống như trước kia, chỉ cần suy nghĩ nhất trí là sẽ dễ làm.
Đi ra khỏi phòng họp, Bob và quản lý bộ phận lao động cùng với Tần Du lần nữa đàm phán tiền lương, lương mỗi tháng là một nghìn đồng đại dương, hơn nữa mời nhập cổ phần vào cửa hàng tây Minh Thái, Minh Thái cho nhân viên quốc tịch Anh chung cư tương xứng, đồng thời chịu trách nhiệm chi trả tiền lương của hai người giúp việc.
Do Tần Du đã có phòng ở và người giúp việc, cho nên mỗi tháng công ty sẽ cấp cho một trăm đồng đại dương tiền trợ cấp, mặt khác công ty sẽ ngay lập tức xin lắp đặt điện thoại cho nhà cô.
Trở lại phòng làm việc gọi điện thoại cho Tống Thư Ngạn, người trong phòng làm việc của anh ấy còn chưa nghe cô nói hết lời, chỉ nói là Tống Thư Ngạn đến nhà máy Hưng Hoa, liền cúp điện thoại, thật sự không biết là người mới từ đâu tới.
Tần Du lại gọi điện thoại cho Phó Gia Thụ, vốn chỉ muốn anh chuyển lời cho Tống Thư Ngạn một tiếng, không ngờ rằng cho anh ba phần nhan sắc là anh chàng này đã muốn mở tiệm nhuộm luôn(*), nằng nặc đòi tới đón cô, đưa cô đến xưởng Hải Đông.
(*) ý là được voi đòi tiên, được nước lấn tới.
Người này đúng là, lúc thông minh thì rất thông minh, nhưng lúc ngốc thì đúng là ngốc, nhớ tới dáng vẻ ngẩng đầu của anh, Tần Du nảy ra một ý nghĩ, chuyện vách tường đông này cô còn phải thử lại, lần sau dạy anh ngồi xổm xuống, sau đó ngửa đầu? Cứ làm vậy đi.
Tạm biệt suy nghĩ kiều diễm trong lòng, Tần Du gọi Phương Mông vào, nói tỉ mỉ tình huống trong bộ phận.
Phương Mông rất ngoài ý muốn, mặc dù vị quản lý trẻ tuổi này không phải là người trong nghề, nhưng lại hiểu biết hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh ấy, thời gian trôi qua rất nhanh, Tần Du nhìn đồng hồ đeo tay: "Lão Phương, hôm nay cứ vậy đi, chắc ngày mai còn phải làm phiền cậu nữa."
"Quản lý Tần nói gì vậy? Đây chẳng phải là điều nên làm hay sao?"
"Vậy cũng phải xem là cậu có đồng ý nói với tôi hay không mới được."
Tần Du bỏ sổ tay ghi chép của mình vào trong túi xách tùy thân, dù sao cô cũng là người mới, bên trong có mấy chỗ cô không hiểu, cần về nhà hỏi lại Phó lão gia một chút.
Dọn dẹp bàn, Tần Du và các đồng nghiệp cùng đi xuống lầu, hôm nay dùng cả gậy lớn và củ cà rốt (*), tiếp theo là phải nghĩ cách để nhanh chóng làm quen với mọi thứ, có phải là nên tổ chức team building không nhỉ?
(*) Câu chuyện về cây gậy và củ cà rốt (tiếng Anh: carrot and stick) thực tế nó là một loại chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế, thường được dùng bởi các nước lớn mạnh nhằm thay đổi hành vi của các nước nhỏ hơn."Cây gậy" tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, yêu cầu, đòi hỏi... của những nước lớn:"củ cà rốt" tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng mà những nước lớn hứa sẽ đáp ứng. Áp vào các lĩnh vực khác cũng có ý nghĩa tương tự.
Lần trước tới trường đua ngựa Giang Loan, thấy cũng không tệ lắm, bên trong chỗ đó cho phép người Trung Quốc qua lại, hơn nữa còn có sân golf, gần đó thì ngoài các hội sở tư nhân ra, cũng có không ít những quán ăn khác. Hơn nữa nhà họ Phó có cổ phần trong đó, còn là chủ ngựa, Phó Gia Thụ lại hay đua ngựa bên trong.
DTV
"Chủ nhật này mọi người có rảnh không? Tôi đang tính, hay là mình dẫn người nhà theo, chúng ta tới trường đua ngựa Giang Loan ăn cơm và xem đua ngựa?"
Đồng nghiệp trong bộ phận nhìn cô: "Còn được dẫn theo cả người nhà?"
"Chỉ giới hạn là vợ và con thôi. Nếu ngay cả cha mẹ, chị em cũng đi chung thì khó kiểm soát được số lượng. Bộ phận chúng ta cộng thêm mấy người của đại lý máy dệt, hai bộ phận cùng đi chung. Tôi nghĩ nhiều nhất cũng chỉ chừng trăm người thôi nhỉ?" Tần Du hỏi.
"Tôi chưa từng được xem đua ngựa đâu đấy?"
"Chưa từng xem là đúng rồi. Đó là trò mà người có tiền thích chơi."
"Tôi muốn tới trường đua ngựa xem xem."
Tần Du cười: "Các anh bàn bạc với các anh em trên lầu chút đi, nếu tất cả mọi người cùng muốn đi thì tôi sẽ nhờ người sắp xếp."
Giờ phút này Tần Du đã ra tới cửa, xe của Phó Gia Thụ đỗ ở ven đường, thấy cô đi qua, đưa chìa khóa cho cô, Tần Du ngồi lên xe.
Đồng nghiệp của bộ phận đại lý máy dệt rất thân quen với cô, lớn tiếng hỏi: "Quản lý Tần, mời chúng tôi đến trường đua ngựa là chuyện nhân tiện đúng không? Là cô muốn xem Phó thiếu gia đua ngựa chứ gì?"