Mục lục
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Thư Ngạn đi ra từ phía sau Hoàng Minh Quân nữ sĩ, cúi đầu chào mọi người: "Cha mẹ tôi không làm gì được tôi, nói tôi như vậy là mọt sách hành động theo cảm tính. Nhưng tôi tin rằng hành trình vạn dặm bắt đầu từ một bước chân, đều có thể giúp đỡ phần nào cho nam nữ bình đẳng, đề cao địa vị của phụ nữ. Tôi tại đây chân thành mời các vị phóng viên nhà báo đến xưởng kéo sợi Hải Đông, để chúng ta cùng nhau đề cao địa vị của phụ nữ, để nhiều hơn nữa phụ nữ được hưởng những quyền mà lẽ ra họ phải có."

Hạ Tình lớn tiếng hỏi: "Anh Thư Ngạn, lúc trước chúng ta đã hẹn trước, sao anh không cho tôi độc quyền rồi."

Tống Thư Ngạn mỉm cười: "Tôi xin nhận lỗi với chủ bút Hạ, chỉ là tôi cho rằng có càng nhiều người quan tâm sự việc này, sẽ là một chuyện tốt, bởi vì xưởng Hải Đông chỉ có thể cải thiện hai đến ba nghìn người, Thượng Hải có ba mươi nghìn công nhân, nếu mọi người đều hành động, như vậy năng lượng sẽ rất lớn. Cô nói xem."

Hạ Tình cười: "Tuy anh nói hoàn toàn đúng, nhưng tôi vẫn ủng hộ Tần Du đánh anh một trận. Chọc tức người quá rồi."

Khi nói Hạ Tình còn nháy mắt với Tần Du, Tống Thư Ngạn mắng một câu: "Đây thật là huyện Hồng Đồng không có người tốt."

Anh ấy bảo người cởi trói cho Trần Hoa Bình: "Chú Trần, ông biên đạo cho tôi là Võ Đại Lang thành thạo như vậy, tại sao lại không nghĩ tới người vợ Tiểu Ngân Hồng đó của ông là từ đâu đến, mau trở về đi, Phan Kim Liên nhà ông nhìn thấy ông bị trói, đang bàn với Tây Môn Khánh của bà ta làm thế nào để..."

"Cứu ông." Tần Du tiếp lời, cô oán trách Tống Thư Ngạn: "Anh biết tại sao anh bị đánh không? Lúc nào cũng hù dọa người khác, nhìn xem chú Trần bị dọa tới nỗi con dâu thông đồng với người khác, con trai lại không phải của mình, điều này có liên quan gì đến chú Trần là giám đốc của nhà máy nhuộm in Thông Phú cơ chứ? Nếu ông ấy đổ bệnh, thì ai sẽ nuôi bà ta, nuôi con trai bà ta và cha của nó."

Tần Du khom người đỡ Trần Hoa Bình dậy, Phó Gia Thụ còn có lòng đưa qua một đồng bạc: "Chú Trần, chú gọi xe kéo, mau trở về xem xem, đừng để cả nhà lo lắng cho người làm trụ cột như chú."

Trần Hoa Bình - người được cởi trói, nào dám nhận tiền, loạng choạng chạy về phía trước.

Tối hôm đó, Tần Du làm nửa ngày trên cửa hàng Tây tan ca trở về, ngồi vào trong xe của Phó Gia Thụ, có chút hăm he, không kịp chờ đợi: "Anh nói chuyện sáng nay nực cười như vậy, báo chiều nhất định sẽ đưa tin. Phải nghiêm túc chỉnh chu tác phong không đứng đắn của báo lá cải, phải coi trọng bảo đảm quyền lợi cơ bản cho nữ công nhân dệt may chứ?"

Nhìn Tần Du tràn đầy tự tin, Phó Gia Thụ đưa tay xoa xoa đầu cô, cô gái này bình thường rất thông minh lanh lợi, sao lúc này lại ngây thơ như vậy? Anh nói: "Đi qua đường Nam Kinh, dù sao có trẻ bán dạo đang bán báo."

Xe Phó Gia Thụ từ đường Nhân Ký đi ra, quẹo một vòng liền đến đường Nam Kinh, đi tới cổng The Great Worl, trẻ bán báo dáng người nho nhỏ kia, dùng tiếng thật to hô: "Bán báo! Bán báo! Tống đại thiếu không chịu nổi vợ cũ hành hung rưng rưng ly hôn, Phó công tử không tin, dũng cảm hái hoa Hồng có gai."

DTV

Tần Du: ...

Phó Gia Thụ vỗ tay lái cười, Tần Du vươn tay nhéo tay anh, trên cánh tay toàn là cơ bắp, cô đổi sang nhéo hông anh, chỉ nghe anh kêu: "Mau buông tay, mau buông tay, bị người ta nhìn thấy, em liền nắm chắc danh hiệu hoa hồng có gai."

Tần Du kề sát: "Anh cảm thấy em sẽ quan tâm? Bây giờ anh nói sợ..."

"Không sợ, anh biết rõ núi có hổ mà vẫn vào núi đấy thôi." Phó Gia Thụ vội vàng bày tỏ lòng trung thành.

"Phó Gia Thụ, anh đừng có cậy được chiều mà kiêu căng !" Tần Du quát anh: "Anh có tin em sẽ mặc kệ anh mười ngày nửa tháng hay không?"

"Vậy sao được. Cha anh đã nói với mẹ anh, nổi giận nhất định không thể vượt quá ba giờ, vượt quá ba giờ, sẽ tổn thương tim gan phèo phổi của của cha anh. Thật đấy, giận chút thì vui, nhưng giận nhiều chút thì hại sức khoẻ. Kinh nghiệm của người đi trước, em không thể không nghe."

Tần Du nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, quay đầu ra ngoài cửa sổ, đầu giờ chiều mặt trời còn chói chang, lúc này phía xa xa lại mây đen kịt, sấm rền từng trận, thấm thoát đã vào hè rồi.

 

Phó Gia Thụ lái xe vào nhà, dừng xe lại hỏi cô: "Tới nhà anh ăn cơm tối không?"

Tần Du giơ đồng hồ cho anh ta xem: "Ba tiếng, bắt đầu tính từ năm giờ mười bảy phút, đến tám giờ mười bảy phút mới ngưng."

Nói xong cô xuống xe, Phó Gia Thụ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo: "Thật sự muốn giận ba tiếng đồng hồ sao?"

"Phó Gia Thụ, em đã nghe lời anh rồi, chỉ giận ba tiếng, anh còn muốn thế nào nữa?"

Nhìn Tần Du phăng phăng đi về phía trước. Phó Gia Thụ vò đầu, vậy anh phải làm sao bây giờ? Hôm qua mới ở bên nhau, hôm nay đã giận? Anh còn muốn về nhà liền quấn quýt, ôn lại động tác hôm qua cô dạy.

Phó Gia Thụ mang nét mặt mệt mỏi đi về nhà. Em gái cùng mẹ anh ở trong nhà đang ngồi trên ghế sô pha, trên ghế sô pha còn có một đống báo: "Cái này thật quá đáng, Tống Thư Ngạn cự tuyệt cọp cái là cái linh tinh gì vậy? Lại còn cái gì mà chỉ vừa mắt hoa hồng có gai?".

Phó thái thái đang đọc báo, thấy con trai vẻ mặt sa sút ngồi trên ghế sô pha, bà ấy lấy làm lạ: "Con trai, con và Tiểu Du vừa mới yên đương, lúc này không phải hận không thể lúc nào cũng ở bên nhau sao? Về nhà sớm vậy làm gì?"

Phó Gia Thụ không ngẩng đầu: "Cô ấy giận con."

Phó thái thái ngồi xuống bên cạnh con trai: "Nói cho mẹ nghe, vợ con sao lại giận con vậy?"

"Con..." Phó Gia Thụ suy nghĩ một chút, cha anh nói mâu thuẫn giữa vợ chồng tốt nhất không nên nói với cha mẹ, bởi vì bất kể như thế nào, cha mẹ vẫn sẽ nghiêng về con trai mình, anh ấp úng: "Con giả ngu, chọc giận cô ấy."

"Con lại làm cái gì ngu ngốc gì rồi?" Phó thái thái hứng thú bừng bừng, lúc này già rồi mà vẫn y hệt lúc trẻ. Bà ấy nắm tay dạy con trai, chờ con trai hiểu thông, Tiểu Du sẽ hiểu được đàn ông của nhà họ tốt lắm.

Nghĩ tới cái này, mặt Phó thái thái liền đỏ lên. Ôi ôi! Chết mất! Chỉ có lòng mình hiểu rõ, tuổi đã cao, nhưng lúc ông già c.h.ế.t tiệt đó cợt nhả thực sự là vẫn không chịu nổi.

Thấy mẹ hưng phấn, mặt đỏ bừng, Phó Gia Thụ càng xác định không thể nói cho mẹ anh biết, ai biết mẹ anh sẽ lại có những ý nghĩ kỳ lạ gì?

Phó Gia Thụ đứng lên: "Con đến cổng nhỏ chờ, chờ cô ấy hết giận!"

Thấy con trai vội vã bước ra ngoài, nghe sấm rền vang bên ngoài, Phó thái thái nói nói với theo anh: "Trời ơi, trời sắp mưa rồi, chờ mưa rào sấm sét qua rồi hãy đi!"

"Không, con đi ngay bây giờ." Phó Gia Thụ đi tới cổng nhỏ, tựa vào khung cửa.

Tiểu Hoàng nhìn thấy Phó Gia Thụ, liền chạy tới. Con vật nhỏ này rõ ràng thấy anh là sợ hãi, nhưng mỗi lần đều cà vào chân anh. Phó Gia Thụ khom lưng bế Tiểu Hoàng lên, ôm vào lòng vuốt ve.

Tiểu Cường tan học trở về làm bài tập. Buổi sáng mẹ cậu ta thịt một con gà, làm gà luộc, trước đây tiểu thư nói với cậu ta, chó không thể ăn xương gà, bởi vì xương sẽ làm tổn thương dạ dày chó, nhưng có thể ăn chút gan gà, ruột gà cũng có thể cho chó ăn.

Tiểu Cường cầm chén nhỏ, trong chén nhỏ chứa nửa cái gan gà và một đoạn dài ruột gà, kỳ thật gan gà vẫn là rất thơm, anh ta rất muốn ăn, nhưng cái này để lại cho Tiểu Hoàng: "Tiểu Hoàng! Tiểu Hoàng!"

Phó Gia Thụ đang lo không ai giúp anh thông báo cho Tần Du, bây giờ nghe thấy tiếng Tiểu Cường liền gõ đầu chó một cái. Tiểu Hoàng nghe thấy tiếng chủ gọi vốn đã muốn chạy, lại bị Phó Gia Thụ gõ đầu, liền sủa hai tiếng gâu gâu. Tiểu Cường đi theo tiếng chó sủa, thấy chó nhỏ của mình bị thiếu gia nhà bên bế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK