Mục lục
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhắc đến cha mẹ chồng cô ta, Đại thái thái nhà họ Tần cười và nhìn cô ta: "Hôm nay coi như là con có bản lĩnh, còn có thể mời cha mẹ chồng của con đến đây nữa."

Thực ra Tần Ngọc Đệ cũng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, vốn dĩ trước Tết cha mẹ cô ta muốn mời riêng cha mẹ chồng của cô ta đến ăn cơm, thế nhưng dù là cuối năm hay đầu năm thì cha mẹ chồng cô ta đều rất bận, nhất là mẹ chồng cô ta, cứ mỗi khi đến Tết là những vị lão gia, lão thái thái, mợ chủ, tiểu thư của nhà chủ đều sẽ quay về, bà ấy bận đến mức chân không chạm đất.

Hôm nay khi ăn sáng, mẹ chồng cô ta đột nhiên hỏi cô ta: "Ngọc Đệ, trước đấy con bảo là hôm nay con về nhà mẹ đẻ à?"

"Vâng, cha mẹ con gọi con về ăn cơm."

"Ồ! Hôm nay thái thái cho mẹ nghỉ phép một ngày, cha con vốn định mời hai người chúng ta đến ăn cơm mà, thế nhưng chúng ta quả thực không có thời gian rảnh, con xem hôm nay chúng ta cùng nhau đến đó ăn cơm có được không?"

Vốn dĩ cha mẹ cô ta muốn mời bọn họ đến ăn cơm mãi mà không được, nghe thấy bà ấy nói như thế, Tần Ngọc Đệ ngay lập tức cho người đến hỏi, quả nhiên cha mẹ cô ta đã đồng ý ngay lập tức, bây giờ cũng coi như là có thêm một phần công lao rồi, cô ta vô cùng đắc ý: "Chuyện con có thể làm cũng chỉ là mời cha mẹ chồng con đến mà thôi, có thể lấy được mối làm ăn nào từ chỗ bọn họ hay không thì phải xem tự thân mọi người thôi."

"Con mời được người đến là được rồi. Chị cả con không làm liên lụy đến chúng ta là đã khá lắm rồi, chị hai con cũng không thể đặt hy vọng gì cả, cũng chỉ có mình con có thể giúp đỡ em trai về sau."

"Mẹ, Nhã Vận gả cho nhà họ Tống đó, đó mới thực sự là gia đình giàu có."

"Con bé đó phòng mẹ như phòng trộm ấy, không biết người đàn ông kia của nó sẽ như thế nào, vẫn nên đừng đặt quá nhiều hi vọng vào đó thì hơn."

Hai mẹ con họ cùng nhau đi đến nhà chính.

Con gái đã xuất giá về nhà ăn cơm, Đại lão gia nhà họ Tần còn gọi cả lão Tam về nữa.

Những năm nay, Tam lão gia nhà họ Tần thực ra vẫn luôn cảm thấy không phục ở trong lòng, sản nghiệp mà anh hai để lại đều đã bị anh cả nắm quyền kinh doanh, còn ông ta chỉ là một người giúp đỡ chăm nom mà thôi, cuối cùng lại bị anh cả làm cho thất bại và mất sạch, ngay cả căn nhà to lớn này mà anh cả cũng muốn độc chiếm, ép con trai nhỏ của ông ta nhận làm con thừa tự cho nhà họ, những thứ mà anh hai để lại, thịt đã bị anh cả ăn hết rồi, bản thân mình chỉ húp được chút canh mà thôi, cục tức này vẫn luôn mắc kẹt ở trong lòng của Tam lão gia.

Có điều, việc chị dâu hai bán hết ruộng đất đi và đem tất cả chỗ đó cho con gái lấy chồng cũng khiến cho trong lòng ông ta cảm thấy rất không thoải mái, vậy nên khi biết tin con bé đó sống rất cực khổ ở nhà họ Tống, ông ta lập tức muốn đến xem xem và hỏi cô tại sao có nhiều của hồi môn như thế rồi mà lẽ nào vẫn không sống tốt được?

Vậy nên khi nghe thấy tin con bé đó quay về rồi, cho dù là vợ của ông ta không cho ông ta về thì ông ta vẫn nhất quyết phải đi xem xem.

Những người khác ở trong phòng chính đều đã gặp người cháu rể này rồi, chỉ còn một mình Tam lão gia nhà họ Tần là chưa thôi.

Hai người Tần Du và Phó Gia Thụ xuất hiện ở trước cửa phòng chính, Tam lão gia nhà họ Tần ngay lập tức quay mặt ra nhìn, lại thấy đứa cháu gái nhà mình đã hoàn toàn khác so với lúc mới lấy chồng rồi, lúc đó cô cháu gái này tuy xinh đẹp nhưng trông có vẻ rất non nớt, còn cô của lúc này đây như khoác thêm một vầng sáng lộng lẫy ở trên người, mỗi một cử động đều toát lên vẻ khác biệt.

DTV

Trước đây Tam lão gia nhà họ Tần phụ trách việc thảo luận với các thương gia, thường xuyên ra vào nơi mỹ sắc, cũng coi như là đã được thấy hết các mỹ nhân rồi, ông ta phát hiện ra rằng mình chưa từng nhìn thấy ai đẹp như cháu gái nhà mình. Đây chắc là phong thái mà gia đình giàu có nuôi dưỡng ra được nhỉ? Chẳng trách chị hai có làm thế nào cũng không chịu từ bỏ mối hôn sự này.

Đại lão gia nhà họ Tần nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ cả rồi thì đứng dậy mời ông bà thông gia: "Ông bà thông gia, chúng ta ngồi xuống cùng ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện."

 

"Mời!"

Anh rể ba vội vàng đi đến bên cạnh Phó Gia Thụ: "Em rể, ngồi cùng nhau đi."

Tần Ngân Đệ thấy em rể ba đặc biệt giỏi kiếm chuyện thì nhìn người đàn ông cũng theo đó ngồi xuống và chẳng nói chẳng rằng một cái, cô ta âm thầm thở dài trong lòng, tại sao mình lại gả cho một khúc gỗ như thế này chứ? Cũng không biết nắm bắt cơ hội để tạo quan hệ tốt với vị thiếu gia nhà họ Tống này.

Cô ta đứng dậy và kéo Tần Du: "Nhã Vận, chúng ta ngồi bàn trong này đi."

Đại thái thái nhà họ Tần bước qua bậc cửa, nhìn thấy con gái mình vậy mà lại không thay mình tiếp đón bà thông gia thì vội vàng xếp chỗ cho bà thông gia ngồi vào vị trí đầu bàn.

Tần Du ngồi xuống, ra vẻ vô tình và hỏi: "Sao không thấy chị cả đâu thế?"

Đại thái thái nhà họ Tần cười: "Sức khỏe của cha mẹ chồng con bé không tốt, nó phải chăm sóc cha mẹ chồng nên không đến được."

Tần Du nghiêng đầu hỏi chị hai: "Chị hai, sao cha mẹ chồng chị lại không đến thế?"

Hôm nay Tần Ngân Đệ nhìn thấy khi cha mẹ chồng của em ba vừa mới đến nơi thì mẹ cô ta đã dặn dò cô ta phải tiếp đãi bọn họ cho thật tốt, cha cô ta thì lúc nào cũng kè kè bên cạnh ông thông gia, hơn nữa còn rất nhiệt tình với em rể ba, còn chồng mình thì thỉnh thoảng mới hỏi đến một hai câu, đều là con gái con rể đối xử nặng bên này nhẹ bên kia thì chẳng nói làm gì, thế nhưng cha mẹ chồng cô ta còn không được đến đây ăn cơm, cô ta cười: "Không đến lượt."

Tần Ngọc Đệ thấy chị hai không ngần ngại gì khi nói ra những lời như vậy thì vội vàng bổ sung thêm: "Thực ra là cha mẹ muốn gặp cha mẹ chồng em rất lâu rồi nhưng cha mẹ chồng em mãi không thu xếp được thời gian mà thôi, hôm nay nhân cơ hội này nên mới cùng nhau đến đây. Nếu như em gái Nhã Vận nhớ chị cả thì ngày mai bảo mẹ chị gọi chị cả về nhà nhé?"

Nói rồi, Tần Ngọc Đệ gắp cho Tần Du một miếng thịt: "Nhã Vận, ăn thịt đi này."

Tần Du cười nhạt, Đại thái thái nhà họ Tần mời bà thông gia ăn cơm, hai bà thông gia này cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tần Du.

Tần Du ngồi ở bên này ăn thịt và nghe anh rể ba ở bàn bên cạnh cứ mở miệng ra là lại gọi một tiếng "em rể", vô cùng nhiệt tình đối với Phó Gia Thụ, mãi cho đến khi bác cả Tần gọi một tiếng: "Thư Ngạn, uống cùng với bác một chén nào."

"Bác cả, cháu không biết uống rượu. Còn nữa, cháu không phải Thư Ngạn." Phó Gia Thụ cuối cùng cũng nói ra sự thật.

Âm thanh này quả thực giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu sôi và ngay lập tức nổ tung vậy, tất cả mọi người ở trên bàn đều nhìn về phía người đang ăn sủi cảo hấp trứng là Tần Du, Tần Du nhẹ nhàng nói: "Không phải Tống Thư Ngạn không muốn kết hôn với cháu hay sao? Vậy nên cháu dứt khoát đổi sang người khác rồi."

Đại lão gia nhà họ Tần đứng dậy hỏi: "Cháu nói thế là có ý gì?"

"Bác cả nghe không hiểu à? Cháu ly hôn rồi, và sắp sửa tái hôn rồi."

"Ly hôn?" Giọng nói sắc bén của Đại phu nhân nhà họ Tần xác nhận một lần nữa.

Tần Du nhìn về phía Phó Gia Thụ ở bàn bên ngoài: " Tầm nửa năm rồi nhỉ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK