Mục lục
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng làm Tần Du thở phào vẫn là ông Tống, nghe ông ấy hô to gọi nhỏ: "Lúc ấy Tiểu Du kêu cha đào hầm trú ẩn cha còn không quan tâm lắm. Còn nói nhà máy mới không sao đâu mà, may mà trong nhà máy cũ có hầm trú ẩn. Áp Bắc bị nổ thành như vậy, nhà máy cũ bị nổ sập hơn phân nửa, ngoài mấy người chạy ra ngoài bị b.ắ.n c.h.ế.t thì những người khác vẫn an toàn."

Trải qua tai vạ lớn như vậy, cả nhà còn có thể xum họp đầy đủ, thậm chí Ni Nhi và bà Chu cũng có mặt. Ai cũng có cảm giác may mắn khi sống sót sau kiếp nạn.

Phó Đức Khanh và Tống Thế Phạm cụng ly, uống hai hớp. Phó Đức Khanh bế cháu từ trong tay vợ. Đứa nhỏ cầm chiếc đũa gõ lên ly rượu rồi buông đũa xuống đứng bên cạnh, kéo râu ông nội.

"Gia Thụ, Tiểu Du, chẳng phải trước kia hai đứa muốn đến Mỹ mua nhà máy ô tô à? Cha và mẹ con đã bàn rồi, hai đứa đưa con qua Mỹ đi! Còn nữa, kêu Gia Ninh cũng đừng về mà qua Mỹ tụ họp với hai đứa luôn. Tuy rằng trận này quân ta không bỏ chạy như ở Đông Bắc mà chống cự đến cuối cùng, nhưng hai đứa cũng thấy rồi đấy, so ra thì chúng ta yếu hơn người Nhật Bản rất nhiều." Phó Đức Khanh nhìn sang vợ mình: "Di Liên à, em cũng đi cùng bọn nhỏ đi!"

Mục Di Liên lắc đầu nhìn ông.

"Cha à, cha mẹ và Tiểu Du đi đi. Con ở lại."

"Bây giờ, người có thể cáng đáng được toàn bộ việc làm ăn của Hưng Hoa chỉ có một là con, hai là Tiểu Du. Nhưng mà Tiểu Du không rành bên vận tải đường thủy, còn cha chỉ quen thuộc phần máy dệt vải, ở lại cũng không thay đổi được gì."

Phó Đức Khanh sờ đầu cháu gái: "Ở trong nước Tiểu Du vẫn chưa bằng cha, nhưng đến Mỹ chắc chắn sẽ như cá gặp nước. Cha đến Mỹ cũng không thạo ngôn ngữ vốn cũng chẳng làm được gì. Biết bao nhiêu người gửi tiền ở ngân hàng Hưng Hoa như vậy, sao cha có thể bỏ nó lại? Chiến tranh tới, vận tải đường thủy có rất nhiều việc phải xử lý, cha không thể đi được."

 

Phó Đức Khanh ôm đứa nhỏ đang kéo râu mình phát đau, ngồi xuống: "Hai đứa không thể xa nhau, mới có thể cho cháu của cha có thêm em trai, em gái được. Hai đứa từng nói phải có con mang họ Tần, để cha mẹ vợ dưới đất có thể nhắm mắt, đến giờ vẫn chưa làm được. Ít nhất cũng phải gom đủ bốn chữ Bình, An, Hỷ, Lạc chứ? Nhà họ Phó và nhà họ Tần mỗi bên một đôi mới trọn vẹn."

Phó Đức Khanh cúi đầu hôn lên mặt đứa nhỏ.

Tống Thế Phạm nhìn Tống Thư Ngạn: "Bác con xấu dạ lắm, muốn cả Bình, An, Hỷ, Lạc cơ đấy! Con mà sinh cho cha hai đứa là cha đã cười c.h.ế.t luôn rồi, con có thể không? Con cũng thu dọn đi, dẫn theo mẹ đi đi, đừng làng ràng chướng mắt cha."

"Cha, con vẫn còn Hải Đông đấy!"

DTV

"Không có con thì Hải Đông sẽ sập à? Hải Đông của ông đây chỉ có thể ở trong tay con mới được hả?" Ông Tống trừng Tống Thư Ngạn: "Đưa mẹ con đi đi, nhân tiện đưa Tứ di thái và hai em gái theo luôn. Cha sẽ chuẩn bị cho bọn Thư Hoa một số tiền để chúng đi cùng. Còn bên chỗ cậu con, cũng khuyên bọn họ tranh thủ chạy đi. Ít nhất chạy tới Hồng Kông, cả Hồng Kông đều ở trong tay người Anh sẽ ổn hơn."

"Còn cha thì sao?" Tuy Tống Thư Ngạn thường chọc tức cha mình, lúc này lại nghẹn ngào.

"Hải Đông và Thân Minh có thể thiếu cha sao? Hải Đông là xí nghiệp dân sinh, cha chạy rồi, không làm người dân mua vải của Hải Đông, đưa tiền cho con bao năm nay thất vọng à? Cha và bác Phó của con ở lại." Ông Tống nhớ tới một chuyện: "Đưa bà Trương và con gái bà ấy đi luôn đi, đừng vì thêm một miệng ăn mà còn phải xem sắc mặt mình."

Có thể đây là tính toán tốt nhất, cũng là bất đắc dĩ nhất, cách ông Tống nói nhắc nhở Tần Du, phải tới cuối năm 42 Hồng Kông mới chìm vào chiến tranh, sau khi chiến tranh lan tới Thượng Hải, Thiên Tân và Quảng Châu, Hồng Kông vẫn luôn là con đường duy nhất tiếp viện cho Trung Quốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK