Mục lục
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống lão gia lập tức ghê tởm, ném cây gậy đi, suy sụp ngồi xuống: "Vì sao các người lại tới Thượng Hải? Có chuyện gì không thể chờ tôi trở về rồi nói sao?"

Tất cả mọi người nhất trí nhìn về phía bà năm, ngũ di thái cũng đau lòng, bà đã gửi cho ông Tống bao nhiêu bức điện báo, lại chẳng có một lời hồi âm, mặc kệ nguyên nhân sinh non là gì, ông cũng nên gửi thư về dặn dò bà dưỡng sức cho khỏe, sau này sẽ có lại đứa khác mới đúng, nhưng mà không có. Sau đó mọi chuyện lớn tới mức này, bà có thể không tới sao?

"Lão gia..." Trước kia, bà sắp khóc là lão gia sẽ đau lòng ngay, lần này có thể dùng chiêu cũ hay không cũng phải dùng.

Quả nhiên, Tống lão gia thấy vẻ mặt như vậy đầu lập tức đau muốn vỡ: "Đừng gào nữa, tôi còn chưa có c.h.ế.t đâu! Sắp bị các người hành c.h.ế.t rồi."

Lúc này, bà Trương dẫn đại cô thái thái vào, bà Trương vừa vào nhà đã chạy xuống bếp nói với má Lưu: "Má Lưu, kêu nhà bếp làm cho mỗi người một bát mì Dương Xuân."

Mì Dương Xuân chỉ có mì và nước lèo, đôi khi cho thêm rau, trứng

Trên đường đi, bà Trương đã nghe đại cô thái thái nói, bọn họ đi vội vã, đại cô thái thái ói suốt dọc đường, những người khác xuống thuyền rồi cũng chưa ăn gì, nên bà trở về trước kêu người làm chút đồ ăn cho bọn họ.

Bà Trương suy nghĩ một hồi rồi nói: "Làm một quả trứng trần, không phải cho tất cả, chỉ cần một quả thôi."

Trong phòng khách, Đại cô thái thái ngồi xuống, thấy trên mặt Thư Hoa có vệt đỏ bị đánh, hỏi Tống lão gia: "Em đánh Thư Hoa làm gì?"

"Nó không biết khuyên mẹ nó." Tống lão gia nói.

"Phi! Em cho rằng Thư Hoa là cái thứ nhà em à? Cha mẹ nói đúng em không nghe, sau ót mọc xương phản nghịch, người vợ đứng đắn của mình lại không cần, đi ra ngoài rước một ổ lung tung như vậy về nhà? Đứa nhỏ Thư Hoa này em kêu nó làm một nó không dám làm hai, mẹ nó kêu đi cùng đến đây, chẳng lẽ còn có thể không đi?"

Tống lão gia bị chị cả mắng, tự biết đánh oan cho Thư Hoa, chỉ là vẫn cãi chày cãi cối: "Mấy hôm nay, em và Thư Ngạn bận chuyện làm ăn tối tăm mặt mày, các người không thể yên tĩnh một chút à?"

Bà Trương kêu người bưng mì lên: "Đại cô thái thái, dọc đường thái thái không ăn được gì, tới ăn một chén mì đi!"

Đại cô thái thái đúng là đói bụng thật, đi đến bàn ăn, ngồi xuống chỗ bà Trương chỉ, mấy bát mì trên bàn, chỉ có bát của bà có thêm trứng, đại cô thái thái hỏi Tống lão gia đang đi qua: "Có phải Hải Đông không ổn không?"

"Hải Đông rất tốt."

Tống lão gia nhìn thoáng qua bà Trương đang định lui xuống, lại không thể nói trong lòng bà Trương rằng bát mì Dương Xuân cho mình đã chui vào bụng chó rồi, ông Tống quay đầu nhìn mấy người kia: "Thích ăn thì ăn."

Ngũ di thái không đói, những người khác đều đói bụng, Tam di thái mang cái đầu tổ chim đi tới bưng bát mì Dương Xuân lên...

 

Tống lão gia đã ăn sáng rồi, hơn nữa gần đây đám người ngày càng làm ông nghẹn muốn chết, từ khi Minh Ngọc muốn ly hôn, ông ấy biết mình là tên khốn, nhưng mỗi lần lại làm tên khốn là ông có nhận thức mới về bản thân.

Ăn được hai đũa mì thì ông buông đũa, hỏi Nhị di thái: "Ở Thượng Hải bao ăn ở, cho nên tiền công của người giúp việc là bốn đến năm đồng tiền một tháng, ở thành phố Ninh chỉ có ba tệ, tiền cơm của người giúp việc ở Thượng Hải là ba tệ, ở thành phố Ninh tôi cũng tính ba tệ cho bà, như vậy mỗi người là sáu tệ, hai mươi ba người giúp việc, dù tính trừ hao tiền may quần áo, vị chi cùng lắm một tháng cũng chỉ tiêu hai trăm đồng tiền, dù sao cũng không phải tháng nào cũng may đồ. Còn lại sáu trăm tệ, Thư Hoa quản lý ruộng đất trong nhà, mỗi tháng lãnh thêm hai trăm đại dương, Thư Bình đi học ở Hàng Châu, mỗi tháng tính khác."

DTV

"Hai khoản này, dù cả nhà vợ con Thư Hoa toàn ăn trong sáu trăm tệ này, tính tới tính lui từ già đến trẻ có mười ba người, một người bốn năm chục đại dương còn chưa đủ xài? Các người có biết tiền lương của một quản lý ở Thượng Hải một tháng được bao nhiêu không? Ba mươi lăm! Công nhân thì chỉ mười lăm tệ. Người ta còn phải thuê nhà, phải nuôi vợ con, nuôi cả gia đình! Sao tới các người lại không đủ rồi?"

Tam di thái với gương mặt xanh tím, hừ cười: "Đúng vậy! Sao lại không đủ nhỉ? Chẳng phải trước kia còn nói, một sợi dây chuyền trong sính lễ mà thái thái cho đại thiếu nãi nãi đã năm ngàn đại dương, còn không phải bòn rút từ chi phí hằng ngày ra. Sao tới lượt cô lại không sơ múi được gì rồi?"

Nhị di thái kêu oan: "Tôi nào biết thái thái cho thiếu nãi nãi sợi dây chuyền năm ngàn gì, chẳng phải chị ba nói với tôi cái gì mà Tutti Frutti, hiệu Ca gì đó, tận năm ngàn tệ, cô ấy nói là tiền thái thái làm quản gia dư ra được hay sao."

*Cartier

Tống lão gia nghe vậy tức giận trừng bà ba, nếu không phải ông chưa bao giờ đánh phụ nữ thì đã tát bà ta một cái rồi, ông hỏi: "Tất cả trang sức của thái thái đều là của riêng bà ấy, mẹ kiếp tôi chưa từng mua một món nào. Sính lễ bà ấy cho con dâu là tiền lấy từ của hồi môn của Minh Ngọc. Bà cho rằng bà ấy vào cửa chỉ mang theo cái thân trần như bà à?"

Nhị di thái lấy ra mấy quyển sổ sách trong túi: "Lão gia, lúc ấy tôi không cách nào trang trải bằng tám trăm tệ, đại cô thái thái kêu tôi xem lại thông lệ cũ, tôi mới tìm sổ sách năm trước và nửa đầu năm nay, năm trước Đại thái thái phải bù hơn tám trăm đại dương vào, nửa đầu năm nay bởi vì em năm trở lại mà bù vào dữ hơn, đã khoảng một ngàn đại dương, dù sao lão gia tự mình xem đi."

Nhị di thái đưa sổ sách cho Tống lão gia, trên đó là chi tiêu mà A Phương ghi chép lại. Vợ của Thư Hoa dưỡng thai tuy phải chi tiêu nhiều hơn một chút, nhưng cần phải vậy.

Trái cây tươi của Ngũ di thái, ông có nhớ chuyện này, khi đó bà năm không ăn được, ông vì dỗ mà kêu người mua các loại trái cây hiếm có về cho bà. Còn sườn xám, vòng tay mạ vàng của bà ba cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhà bình thường sẽ không tiêu những món tiền này, lại cứ như vậy ném tiền đi, hơn nữa còn là một khoảng lớn, mấy tháng ông về nhà còn tốn gấp bội, mấy bữa tiệc rượu mà ông ăn uống đều là rượu ngon đồ ăn sang, sau khi lật xem mấy tháng, ông Tống khó hiểu hỏi: "Sao trong sổ sách không có chi phí của thái thái?"

"Tôi hỏi người giúp việc trong viện thái thái mới biết, cô ta nói, trong viện của thái thái bọn họ ngoài ba bữa cơm mỗi ngày ra, những chi phí còn lại không tính vào tiền chung, đều là thái thái tự bỏ ra." Nhị di thái tủi thân nói: "Thì ra thái thái dùng một ngàn đại dương cũng không trang trải đủ, đến phiên tôi làm chủ gia đình ông còn giảm mất hai trăm tệ, kêu tôi làm sao xoay sở đủ?"

Thì ra trước giờ ông chưa từng tiêu một đồng nào cho người vợ mà mình cưới về, gầy dựng sản nghiệp lớn như còn phải ăn của vợ, dùng của vợ? Còn ngày nào cũng làm bà ấy ngột ngạt, còn mẹ kiếp có mặt mũi hỏi bà ấy tiền đi đâu hết rồi?

Tống lão gia lật xem kỹ sổ sách, trừ khoản cho con cái, thì bà ba dùng nhiều nhất, chìa tay với Minh Ngọc nhiều nhất, ông nhìn sang bà ba: "Có thể lột được đồng nào từ thái thái thì lột, đúng không?"

Tam di thái bối rối, rưng rưng nước mắt nói: "Không phải..."

"Không phải cái gì?" Tống lão gia ném sổ sách xuống trước mặt bà: "Mở to mắt nhìn đi."

Tam di thái nhận lấy sổ sách, nức nở, không dám lật xem.

Ngũ di thái thấy Tam di thái bị lão gia mắng, yên tâm nói: "Lão gia, chị ba cả ngày..."

"Cả ngày cái gì?" Tống lão gia nhìn chằm chằm ngũ di thái: "Cô cũng cùng một giuột thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK