Nước từng ngụm từng ngụm tràn vào miệng, sức trong tay càng ngày càng nhỏ, ông ta không thể nắm lấy sợi dây được nữa, dưới trọng lực của đá, ông ta chìm xuống sông Hoàng Phố, treo lơ lửng, không chạm đáy, cũng không lên được, lúc ông ta không thể chịu được nữa, ông ta được lôi lên khỏi mặt nước, có thể hít thở một hơi thật tuyệt.
Chỉ là người trên thuyền khuôn mặt hung dữ, rất nhanh lại thả ông ta xuống nước, sau khi lặp đi lặp lại vài lần như thế, người đó đã xách ông ta lên, quăng vào trong khoang thuyền, ông ta giống như một con ch.ó chết, hơi thở thoi thóp, không ai quan tâm, một lúc lâu sau mới có thể hồi phục, cho tới khi có người đi tới kéo ông ta lên bờ, ông ta nhìn rõ đó là cha con nhà họ Tống.
Ông ta nằm bò xuống đất quỳ lạy Tống lão gia: "Ông chủ, xin ông chủ tha mạng."
"Đừng gọi tôi là ông chủ, ông chủ của anh là Lỗ Hồng Đạt, tôi chỉ muốn hỏi một câu, tôi đã từng tha thứ cho anh chưa?" Tống lão gia ngồi xổm xuống hỏi ông ta.
Trần Hoà Bình run rẩy gật đầu, Tống lão gia cười: "Tiểu Ngân Hoa và Tiểu Tứ Nhi đó của anh."
Vợ trước của Trần Hoà Bình sinh cho ông ta ba cô con gái, sáu năm trước đã qua đời, khi đó ông ta mai mối cho Tống lão gia, quen được em gái của dì ba Tiểu Ngân Hồng, Tiểu Ngân Hồng sinh cho ông ta một đứa con trai, ông ta liền cưới Tiểu Ngân Hồng về làm vợ, thương yêu con trai như ngọc.
Trần Hoà Bình dập đầu dữ dội: "Xin lão gia đừng động vào Ngân Hồng và Tiểu Tứ, ông muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm. Cầu xin ông."
Lúc này ông ta mới hiểu, ngay cả khi ông ta nương nhờ Lỗ Hồng Đạt, Tống lão gia cũng có thể nắm được sự sống c.h.ế.t của ông ta.
Tống lão gia giao ông ta cho Tống Thư Ngạn, đưa đến cổng tòa soạn báo, đối diện với tờ giấy trong tay Tống Thư Ngạn, ông ta bắt đầu đọc: "Tôi tên Trần Hoa Bình, Từ Khê Ninh Ba."
Trần Hoa Bình đọc xong thư hối lỗi, Tống Thư Ngạn lấy bức thư qua, dùng giọng không nặng không nhẹ nói: "Tôi từ Mỹ trở về, trong nhà cha mẹ đều không nói cho tôi biết, tôi vừa bước chân vào nhà thì được dẫn đi bái đường thành thân, lúc đó tôi liền tức giận bỏ đi. Nhưng tôi tức giận là bởi vì tôi đã viết thư cho cha mẹ rất nhiều lần, mong muốn có thể có một cuộc hôn nhân tự do. Không phải tôi có ác ý gì với cô gái mà cha mẹ để tôi bái đường, mà là xem cô ấy như em gái họ của mình, bởi vì chúng tôi đã quen biết từ nhỏ. Về đến Thượng Hải, tôi vào Hải Đông, lúc đó Trần Hoa Bình vẫn còn là giám đốc của Hải Đông, tôi phát hiện điều kiện sống của các nữ công ở đó rất nghèo khổ. Thức ăn mà họ ăn, là nước lá cây luộc, họ đi làm quanh năm, lúc họ có sơ suất trong công việc, sẽ bị quản lý đánh đập. Tôi biết Trần Hoa Bình có lẽ không hiểu cái gì gọi là tôn trọng, cái gì là nhân quyền tự nhiên, tôi nói với ông ta, để ông ta so sánh trái tim mình, nhà cũng có anh chị em, ít nhất chúng ta cũng nên đối xử với họ như một con người."
DTV
Tống Thư Ngạn quay đầu nhìn Trần Hoa Bình: "Ông ta ỷ vào sự tin tưởng của cha tôi, nhưng hễ tôi muốn làm gì ở xưởng Hải Đông Thượng Hải đều rất khó khăn."
Tống Thư Ngạn thở dài: "Tôi muốn tìm cách từ thị trường tiêu thụ đó, lúc bấy giờ, cha mẹ sắp xếp cho vợ tôi đến Thượng Hải, còn tôi phải đi Vũ Hán, lúc đó không có thời gian tạm biệt cô ấy, liền nhờ Phó Gia Thụ tiên sinh đi đón Tần tiểu thư. Không dùng tài xế của nhà, là bởi vì ba người chúng tôi đã chơi với nhau từ nhỏ, cho nên tôi mới giao phó cô ấy cho Phó tiên sinh, ít nhất là người quen có thể chăm sóc. Tôi muốn đợi lần đi Vũ Hán trở về, sẽ nói chuyện cẩn thận với cô ấy, có thể giải quyết hòa bình cuộc hôn nhân của chúng tôi, đó là cách tốt nhất."
"Lúc tôi bận rộn ở Vũ Hán, gặp Tần tiểu thư từ Thượng Hải đến tìm tôi nói chuyện về việc kinh doanh máy in, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, liền có một loại cảm giác chúng tôi đã từng gặp ở đâu rồi. Đúng vậy, lần đầu tiên tôi không nhận ra cô ấy, có điều trước khi lên thuyền, Tần tiểu thư đã nói sự thật, tôi cảm thấy rất may mắn là cô ấy cũng có cách nghĩ giống tôi, cũng muốn ly hôn. Vấn đề duy nhất mà chúng tôi phải đối mặt, chính là cha mẹ tôi. Đặc biệt là mẹ tôi, bà ấy là một người phụ nữ truyền thống, bà ấy sao có thể chấp nhận được việc con trai con dâu ly hôn ngay cả khi nó không giống với thế hệ trước, tôi và Tần tiểu thư đều rất tôn trọng cha mẹ tôi. Chúng tôi sợ cha mẹ không thể chấp nhận, nên đã trì hoãn một thời gian, trong thời gian này, bà ấy đã đến thăm xưởng Hải Đông, nhìn thấy điều kiện của công nhân ở xưởng kéo sợi Hải Đông, chất vấn tôi về vấn đề này, tại sao không tìm sự thay đổi, còn cho tôi rất nhiều ý tưởng. Dưới sự động viên của bà ấy, tôi đã quyết tâm, dù gặp phải những trở ngại gì, cũng phải thay đổi nó. Trần Hoa Bình này, liền viết một bức thư cho cha mẹ tôi."
Tống Thư Ngạn lấy bức thư ra và đi đến trước mặt một phóng viên đang cúi đầu ghi chép rất nhanh: "Có thể mời anh đọc bức thư này một chút không?"
Phóng viên này gật đầu: "Có thể."
Anh ta đọc bức thư lên, nội dung bức thư của Trần Hoa Bình cứ nói Tần Du là con hồ ly, nói Tống Thư Ngạn làm như vậy sẽ khiến xưởng Hải Đông giải thể, nói mua máy in là vì theo đuổi một cô gái mới đặt hàng.
"Trần Hoa Bình gửi thư bị tôi biết được, tôi hiểu cha mẹ, họ nhận được bức thư này, chắc chắn sẽ phản ứng dữ dội. Một khi họ đến Thượng Hải, tôi và Tần tiểu thư sẽ không có cách nào ly hôn được. Tôi tìm Tần tiểu thư, phải làm đến cùng, dứt khoát hành động trước báo cáo sau, ly hôn. Sau đó tôi về nhà nhận tội với cha mẹ, nói sự thật với cha mẹ. Để cha không phải lắng nghe có chọn lọc, tôi mang theo những chứng cứ về việc Trần Hoa Bình tham ô mà tôi thu thập được trong mấy ngày này, cha tôi không thể toàn lực ủng hộ sự cải cách của tôi ở Hải Đông, nhưng ông ấy là người trọng nhân lễ nghĩa trí tín, sao có thể chịu đựng được việc Trần Hoa Bình đối xử thô bạo với công nhân, điều đầu tiên cha tôi làm khi đến đây là đuổi Trần Hoa Bình ra khỏi Hải Đông sau khi xác nhận những gì tôi nói là sự thật. Tối hôm đó, tôi và Tần tiểu thư mời bạn tốt của cha tôi, cha của Phó Gia Thụ tiên sinh - Phó Đức Khanh tiên sinh đến, nói rõ với cha tôi về nguyên nhân ly hôn của chúng tôi. Cha mẹ luôn khoan dung đối với con cái, ngay khi chúng tôi làm ra chuyện khiến họ không thể chấp nhận được, cuối cùng thì họ cũng tha thứ cho chúng tôi, đồng ý cho tôi và Tần tiểu thư ly hôn." Tống Thư Ngạn nhìn Tần Du và Phó Gia Thụ: "Tôi rất vui vì trong cuộc hôn nhân này, không có ai phải chịu tổn thương, mà cuối cùng tôi lại có được một người bạn cùng chí hướng, Tần Du là em gái tôi, cũng là tri kỷ của tôi."
Một cô gái của xưởng kéo sợi Hải Đông đứng ra, nhìn Trần Hoa Bình: "Tôi làm chứng, lúc ông ta còn ở đó, cho chúng tôi ăn cháo loãng, rau thối, thiếu đông gia đưa lão đông gia đến nhà ăn cùng ăn cơm, chúng tôi ăn cơm trộn với cám, lão đông gia phát hiện ra đã rất tức giận, đã đuổi kẻ phản bội này. Bây giờ mỗi bữa chúng tôi đều có món mặn, dù là gạo mới hay gạo cũ, cơm đều có thể ăn no. Từ lúc ông ta đi, trước đây chúng tôi từng phải làm việc hai mươi giờ một ngày quanh năm, bây giờ là ca ngày và ca đêm, còn có hai ngày nghỉ, buổi chiều của ngày nghỉ, thiếu đông gia mời một vị tiên sinh đến dạy chúng tôi nhận biết chữ. Anh ấy đưa ra mỗi tuần phải biết được hai mươi chữ, một năm có thể đọc được khẩu hiệu của tờ báo, thứ bảy hàng tuần, chỉ cần chúng tôi có thể nhận ra tất cả các chữ trong tuần, sẽ cho chúng tôi một quả trứng luộc."