Thượng Hải dẫn đầu thời trang của cả nước, có câu nói rằng "Người người đều học theo Thượng Hải, học tới học lui đều không giống, đến lúc học được ba phần, Thượng Hải đã chuyển sang phong cách mới." Mà trên con đường chùa Tĩnh An này với các công ty thời trang lớn nhỏ, lại là nơi tụ tập của các chị em thời trang. Chỉ cần trong các công ty bách hóa có các mẫu phong cách phương Tây đẹp đẽ nào, rất nhanh có thể thấy được kiểu dáng tương tự trên con đường này.
Cửa hàng Hằng Nga ở đường này chiếm một mặt tiền rất lớn, Tần Du lấy bản phác thảo, rồi ngồi thiết kế, sau khi hoàn thành xong chiếc váy, liền treo trên cửa sổ, phía bên kia là những chiếc sườn xám có độ dài khác nhau, mặt tiền cửa hàng còn lại bày một thương hiệu mỹ phẩm của Pháp mà cô làm đại diện.
Nhìn thấy xe của Phó Gia Thụ, Trần Anh tiến lên đón: "Thím, đã lâu không gặp."
"Đã mấy năm rồi. Khi đó con vẫn còn là một thiếu nữ."
"Phải, đảo mắt cái cháu đã trở thành đề tài cho mọi người nói chuyện uống trà rồi." Trần Anh ôm lấy Tống thái thái: "Thím, cháu dẫn người vào xem."
Phó Gia Thụ cùng Tống Thư Ngạn đi theo phía sau, Tống Thư Ngạn đi trước anh nửa bước, không muốn đi song song cùng nói chuyện với người này, nhưng Phó Gia Thụ lại mặt dày mày dạn, đi lên khoác lên vai anh ấy, tên này so với anh ấy cao hơn cái đầu, hơn nữa dáng người còn vạm vỡ hơn chút, bình thường lại cưỡi ngựa, mỗi ngày rèn luyện, khí lực còn lớn hơn, Tống Thư Ngạn không thoát nổi anh, giống như da trâu vậy, thật đáng ghét.
Sau khi nhìn bên ngoài cửa tiệm, mấy người đi vào trong, đi qua một cái sân, bên trong có một dãy nhà xưởng, trong một gian phòng, một thợ già đang cắt đồ trên bàn vật liệu, bên cạnh còn có năm công nhân nữ đang làm máy may, ngoài ra còn có bốn nữ công nhân khác đang làm khuy áo với cúc áo, một người khác vắt khăn ướt trải lên trên quần áo, rồi lấy bàn ủi điện ủi quần áo.
"Nếu chúng ta chỉ làm quần áo bình thường thì với công nhân hiện tại thật ra là đủ rồi. Chỉ là chủ sở hữu ban đầu của nơi này để lại vài vị thợ già làm sườn xám bậc thầy, đều là những người có tay nghề rất cao, nếu chúng ta làm sườn xám không tốt, chỉ có thể để bọn họ rời đi, nhưng sườn xám đẹp mà không có đường thêu hoa thì lại là vấn đề khác. Tôi cũng muốn đào người, nhưng một bậc thầy thêu giỏi đâu có thể tùy tiện mời là được."
Trần Anh dẫn họ đến phân xưởng may sườn xám, so với xưởng may váy thì nơi này vắng vẻ hơn nhiều, có ba người thợ thuê đang thuê bên trong, Tống thái thái đi qua cúi đầu xem, theo ý của bà ấy thì bố cục có hơi lộn xộn, còn về việc phối màu thì bà ấy không biết đây có phải là một mốt bây giờ hay không, nhưng bà ấy nghĩ nếu không đủ khéo léo thì thật sự không nên dùng những màu sắc phức tạp như thế này.
Lúc thêu hoa, bà ấy cũng sử dụng nhiều lớp màu, bà ấy sẽ tách từng lớp lụa để thêu từng lớp, một sợi lụa được tách thành hai lớp nhung, một nhung được chia thành tám sợi, một sợi lại được phân thành tám sợi tơ, hai hoặc ba tơ mảnh như vậy xếp chồng lên nhau, từng lớp từng lớp để thêu thành lớp màu trên bông hoa, thậm chỉ có sự biến hóa ánh sáng nữa.
Tống thái thái lại đi xem một vài bộ sườn xám, quả nhiên là những bộ sườn xám làm thủ công, những chiếc cúc tinh xảo như vậy, thật xứng với những thợ thuê giỏi này, bà ấy cảm thấy tiếc cho những vị thợ già này.
"Vị thái thái này, người xem loại thêu này, ta làm một cái liền lãng phí một cái." Một sư phụ già bên cạnh nói.
"Thím, thợ thuê của cháu đều có tay nghề. Người xem."
Tống thái thái cũng không có đánh giá gì về tay nghề của những thợ thêu này: "Ta cũng không biết hiện tại bên ngoài đang lưu hành những kiểu mẫu gì, vì vậy ta mang đến một số đồ thêu nhỏ gần đây lúc rảnh rỗi thêu, cháu xem trước đi, nếu được thì chúng tai bàn bạc xem sao, xem như thế nào có thể thêu theo mốt lưu hành hiện tại."
Phó Gia Thụ nói với Trần Anh: "Chị Lục, chân của thím không đứng lâu được, nếu không chúng ta tìm một chỗ, ngồi xuống nói chuyện."
Tống Thư Ngạn thầm mắng mình còn không cẩn thận bằng Phó Gia Thụ. Trần Anh cũng áy náy: "Đến văn phòng của cháu đi. Hoàng sư phó, ngài cũng lại đây một chút."
Thợ già vừa tức giận đi theo cùng nhau đi vào văn phòng của Trần Lục tiểu thư.
Tống thái thái ngồi xuống ghế sofa, mở túi ra lấy vài món đồ thêu bên trong ra.
Trần Anh cầm lấy đồ thêu của Tống thái thái, cái đầu tiên là một lớp nền satin màu xanh, bởi vì có những sợi cực mỏng trong sợi thêu, không nhìn kỹ thì không nhìn ra được, còn có ánh kim dưới ánh mặt trời như ẩn như hiện, các lớp phong phú, màu sắc sáng lạn.
Hoàng sư phó cầm lấy bức thêu này: "Tôi thật không xứng với tay nghề thêu thùa này. Cái này không phải nên đóng khung treo tường cho thiên hạ thưởng thức sao?"
Mà bức tranh hoa cúc mùa thu trong tay Trần Anh lúc này không phải loại tranh truyền thống, mà có cảm giác như tranh sơn dầu của phương Tây, bông hoa cúc đậm rực rỡ ba chiều, Trần Anh chạm vào cánh hoa, những cánh hoa như được nâng lên. Tống thái thái giải thích nói: "Gấm Tô Châu chú ý độ phẳng, đây là kiểu thêu nâng cao trong tranh thêu Triều, sẽ có cảm giác lập thể ba chiều, đây là sư phụ ta năm đó học được từ các bậc thầy về kỹ thuật thêu khác nhau, dạy cho ta."
Trần Anh trước muốn một bậc thầy, mà giờ trước mặt cô ấy rõ ràng là một đại sư có tác phẩm có thể truyền lại cho đời sau, nhìn kết cấu này, nhìn phương pháp thêu này, Trần Anh cũng là một cô nương được nuôi dưỡng bởi một gia đình giàu có, nữ công đương nhiên biết, chỉ là không có tinh thông giống như Tống thái thái: "Thật đẹp, thím, tay nghề của ngài quá lợi hại rồi. Những mẫu này làm sao mà lỗi thời được chứ, hơn nữa ngài còn kết hợp với kỹ thuật kết cấu phương Tây, còn cái gì mà không hợp mốt không hợp thời trang nữa hả thím, hiện tại đang thịnh hành chức danh cố vấn, ngài chính là cố vấn thẩm mỹ của cháu."
Tống Thư Ngạn ngồi chỗ bên kia, nghĩ đến những đồ thêu mẹ thêu trong nhà, bản thân anh ấy với cha không hiểu thưởng thức, có phải hay không có thể.
Anh ấy ngẩng đầu: "Chị Lục, em thấy cửa hàng phía trước của chị rất lớn, chị có muốn để cho mẹ em một vị trí không, chuyên môn cho mẹ em, trong tủ kính chỗ cửa sổ trưng bày sườn xám của các chị, trên tường treo những tác phẩm thêu mấy năm nay của mẹ em, mẹ em mang theo một số thợ thêu ngồi ở trong tiệm thêu thùa, khách qua lại đều có thể xem được, chính là làm cho càng nhiều người có thể nhìn thấy tranh thêu của mẹ em."
"Không được, không được, ta không tiếp khách được. Đến lúc đó người đến người đi, ta còn phải tiếp đãi."
Trần Anh sợ Tống thái thái không đến, vội vàng nói: "Thím đừng lo lắng, cháu sẽ cử người chuyên môn tiếp đón, ngài chỉ cần lẳng lặng thêu thùa ở đó là được rồi. Ngoài ra, ngài có thể hướng dẫn thợ thêu, cháu định điều chỉnh bố cục thêu, mẫu thêu của ngài không làm sườn xám."
Phó Gia Thụ cũng nói: "Thím, nếu có chỗ nào không thoải mái, cứ nói ra, để cho chị Lục sửa. Dù sao chúng ta không phiền, chỉ cần để nhiều người tới xem mẫu thêu của ngài thôi."
"Mẹ, thử xem sao."
Tống thái thái nhìn Trần Anh vốn là một cô gái nhỏ thanh tú, mà dưới biến cố lớn đã chống đỡ được sự nghiệp lớn như vậy, bà ấy gật đầu: "Thím sẽ thử xem."
"Thế tốt quá. Thím, cháu lập tức bảo người dọn chỗ cho ngài ở khu sườn xám trong cửa hàng mặt tiền. Đến lúc đó, thợ thêu sẽ ở cửa sổ yên lặng may vá thêu thùa, còn ngài ở bên cạnh hoặc là vẽ hoặc thêu cũng được."
"Bà chủ Trần, bây giờ tôi có một thợ thêu tuyệt vời như vậy, không biết chừng tôi có đủ năng lực để làm sườn xám cũng nên."
"Đúng vậy. Tôi vốn còn tưởng sau khi Lục sư phó bỏ đi, tôi sợ không giữ được Hoàng sư phó ngài đây."