Mục lục
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi ngày sau giờ học, tài xế của Chu Minh Ngọc đều đưa cô bé tới Hằng Nga, theo bà ấy làm quen ngày càng nhiều bậc thầy thư họa. Ni Nhi kết hợp tài năng và kỹ năng của mình, cô bé mang đến cho vải vóc của Hải Đông nhiều điều thú vị hơn. Điều này cũng khiến Tần Du nhà thiết kế ngoài biên chế không làm trong ngành này phải vắt óc suy nghĩ, Hằng Nga đã có người kế vị.

Cô nhóc vừa bước vào cửa, Chu Minh Ngọc đưa cho cô bé một miếng bánh gạo nếp, sợ Ni Nhi đang tuổi dậy thì bị đói bụng, cô bé ăn bánh gạo nếp và lấy chiếc váy còn dang dở hôm qua trên bàn ra làm làm nốt.

Chu Minh Ngọc đứng nhìn thợ thêu đang thêu hoa.

Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, có người dừng chân quan sát, có người dứt khoát bước vào tham quan, thi thoảng có vài gã ronin, gọi là ronin trên thực tế là những tên lưu manh người Nhật. Lúc trước, đám người này chủ yếu hoạt động ở khu vực tập trung nhiều Hoa kiều Nhật Bản đường Ngô Tùng ở Hồng Khẩu, gần đây đám người này luôn chạy tới khu công cộng ở tô giới.

Hằng Nga là nơi cực kỳ đông khách nữ, những loại người này càng nhiều càng khiến người khác cảm thấy không an tâm.

Cũng may, tài xế của Chu Minh Ngọc trên thực tế cũng là người có thân thủ không tệ, ông Tống còn nhờ ông Hà sắp xếp thêm vài người bảo vệ vợ cũ.

Lúc này, một vài người Trung Quốc mặc áo choàng ngắn đi ngang qua, trông có vẻ lưu manh du đãng. Từ vụ lũ lụt năm ngoái, dân lưu lạc nhiều dần, các bang phái ở Thượng Hải ngày càng lớn và phức tạp hơn, cứ dăm ba hôm lại c.h.é.m chém g.i.ế.c giết ở đầu đường.

Một A Phi khom người dựa vào kính nhìn Ni Nhi đang cúi đầu cắt may, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa. Chu Minh Ngọc phát hiện, lập tức kéo cô bé: "Ni Nhi, qua đây!"

Bà ấy kéo Ni Nhi vào trong, bảo vệ bên ngoài cũng phát hiện, lập tức qua đẩy đám lưu manh này. Nếu là bình thường, những tên này đã bỏ đi từ lâu. Hôm nay, họ không phải làm vậy, đột nhiên có vài tên du côn lấy gậy gỗ gõ vào cửa kính, Chu Minh Ngọc vội gọi thợ thêu: "Mau trốn đi."

 

Các thợ thêu giật mình hoảng hốt, thấy có người vứt một tờ giấy vo tròn có thấm dầu bốc cháy, trong phòng toàn là sản phẩm tơ lụa, gặp lửa thì lập tức bốc cháy, tỏa ra mùi protein cháy khét. Chu Minh Ngọc hét lớn: "Mau trốn đi!"

Các thợ thêu ở tầng dưới tuy cách cửa hơi xa nhưng họ chạy nhanh, chạy rất nhanh ra ngoài và hét to: "Cháy rồi!"

DTV

Chu Minh Ngọc có đôi chân nhỏ, đợi bà ấy chạy về trước, khách hàng ở tầng trên đều điên cuồng chạy xuống. Bà ấy biết đôi chân nhỏ của mình không chạy bằng người khác, không chen được với người ta, nên đẩy Ni Nhi đang muốn kéo mình chạy: "Ni Nhi, cháu đừng lo cho bà, mau chạy trước đi."

Ni Nhi không quan tâm thái thái nói gì, cô bé liều mạng kéo bà ấy chen ra ngoài. Dù sao thái thái còn sống thì cô bé cũng sống. Thái thái mất mạng, cô bé xuống địa ngục hầu hạ bà ấy. Kiềm nén một hơi, cô nhóc bị bà ấy đẩy ra ngoài. Bên ngoài hỗn loạn, cô bé bế thái thái chạy ra bãi đất bên ngoài.

Đi được một đoạn, cô nhóc đặt thái thái xuống: "Thái thái, cháu không bế nổi nữa, để cháu cõng bà."

Chu Minh Ngọc nằm mọp trên lưng của cô bé, Ni Nhi cõng bà ấy lẻn vào đám đông, chỉ biết ngay cả người của ông Hà cũng không ngăn được, không biết tại sao một cô bé mới mười lăm tuổi lại có sức lớn đến thế, chạy mãi tới ngân hàng Hưng Hoa sát vách cục Công Bộ. A Tam đang canh cổng ngân hàng, vừa bước vào, cô bé đặt thái thái xuống, còn mình ngồi phịch dưới đất khiến những khách hàng đang xử lý tiền gửi và rút tiền trong ngân hàng bị dọa một phen.

Chu Minh Ngọc duỗi tay đỡ cô bé: "Ni Nhi, cháu sao rồi?"

Cuối cùng Ni Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm và lắc đầu, quản lý trong ngân hàng quen biết đây là thái thái thông gia của Đông gia và cô bé này, anh ấy qua hỏi thăm: "Thái thái thông gia, tôi đi với bà tìm Nhị thiếu phu nhân nhé."

"Được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK