Mục lục
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xin hãy chuyển lời đến ông Tanaka, mọi điều khoản của ông ta rất hấp dẫn, nhưng tôi và ông ta cách nợ nước thù nhà, không hợp tác với người Nhật Bản là giới hạn cuối cùng của tôi." Tống Thư Ngạn nhìn bàn tay trên bàn, đôi mắt rưng rưng nhưng lại lời nói rất kiên định: "Nếu ông ta còn niệm tình năm đó từng bế tôi, cũng niệm tình ba tôi từng giải quyết ba thuyền vải cho ông ta, thì không cần chờ đến năm giờ chiều, bây giờ tôi sẽ kêu người đến đường cầu Tứ Xuyên nhặt xác cha tôi."

Người kia đi rồi, Tống Thư Ngạn mới quỳ xuống, ôm hộp gấm trên bàn trà, gục mặt lên đó: "Cha... Cha ơi..."

Chu Minh Ngọc cũng quỳ xuống ôm con trai bật khóc nức nở. Tần Du cũng nghẹn ngào, cô biết rõ vẫn còn hy vọng nhưng Tống Thư Ngạn lại chính miệng chặt đứt nó.

Ông Hà l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi d.a.o bóp tắt điếu thuốc, đứng lên: "Mọi người chờ đấy, tôi đi đón Thế Phạm về nhà."

Ông ta dẫn người đi rồi, mọi người vừa mong ông Hà trở về sớm một chút, lại mong ông ta đừng về. Đường cầu Tứ Xuyên chỉ cách đây vỏn vẹn mười phút, một tiếng sau, xe chạy về tới cửa biệt thự nhà họ Tống.

DTV

Lúc này, ngoài cửa biệt thự không chỉ có phóng viên nghe tin kéo đến, mà còn có công nhân viên của nhà máy Thân Minh từng bị bắt cóc lẫn không bị, thậm chí rất nhiều công nhân viên của nhà máy Hải Đông cũng tới.

Ông Hà dừng xe lại, cửa biệt thự mở ra, ôm Tống Thế Phạm từ trên xe xuống, nói một tiếng: "Em trai à, chúng ta về đến nhà rồi, con trai và vợ cậu đều đang đợi đấy!"

Người trong nhà ra đón, Tống Thư Ngạn nhìn ông Hà ôm xác cha mình mà chân nhũn ra quỳ xuống đất, Tần Du và Phó Gia Thụ cũng quỳ xuống theo.

"Cha, về nhà rồi." Tống Thư Ngạn đứng lên nhận xác cha từ tay ông Hà, ông đã bị mất một bàn tay, nhưng khuôn mặt vẫn rất an nhiên. Anh ấy sờ lên gương mặt lạnh như băng giống như đang ngủ kia: "Cha, chúng ta vào nhà thôi."

 

Ngoài cửa, những công nhân được cứu kêu to: "Ông chủ Tống..."

Đám người quỳ xuống, tiễn ông chủ của bọn họ về nhà.

Bên ngoài mọi người quỳ khóc, bên trong, cả chủ tịch Hoa của cục Công Bộ lẫn quan viên chính phủ đều đang nhấn mạnh lần nữa: "Cậu Tống, bây giờ chỉ là ngưng chiến, ngay cả hiệp nghị cũng chưa ký, không thể sinh thêm chuyện nữa. Chuyện này chỉ có thể xem là ân oán cá nhân. Là ân oán cá nhân giữa Kim Phúc Tường và ông Tống."

Sáng hôm sau, rất nhiều người ở Thượng Hải đọc báo, thấy tuy rằng trên đó viết theo ý cấp trên, nói là Tống Thế Phạm vì nghĩ cách cứu công nhân viên chức nhà máy sợi Hải Đông và nhà máy sợi Thân Minh nhà mình khỏi tay đám bắt cóc mà gặp nạn. Nhưng tất cả mọi người không cách nào phớt lờ một địa điểm là 'đường cầu Tứ Xuyên'.

Rất nhiều người không thể chấp nhận bị nhét chuyện cười này. Ông chủ Tống, Tống Thế Phạm cho bọn họ miếng cơm ăn cứ thế không còn trên đời nữa. Không thể hàm hồ như vậy được, không thể chịu đựng tiếp nữa, bọn họ xông tới tòa thị chính và cửa cục Công Bộ yêu cầu làm sáng tỏ chân tướng, đòi nghiêm trị hung thủ.

Hung thủ bị bắt là một người Trung Quốc tên Kim Phúc Tường, sự thật bày ra trước mắt lại chỉ có thể bịt kín đôi mắt...

Ông Tống được hỏa táng, sau này sẽ trở về, sạch sẽ theo đuổi lại Minh Ngọc gặp lại con trai ở thập niên 80.

Ông Tống gặp nạn đã ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu, qua từng ấy năm, từ lâu Tống Thư Ngạn đã trở thành nhân vật cầm đầu ngành sản xuất. Nếu ông Tống còn sống, anh ấy còn có thể đi, bây giờ cần phải ở lại. Bởi vì công nghiệp dệt may là ngành sản xuất bảo đảm đời sống người dân.

Tuy rằng tất cả mọi người hiểu, anh ấy cũng hiểu ba mình đi gặp Tanaka sẽ không còn mạng trở về, nhưng chung quy vẫn do chính miệng anh ấy quyết định từ bỏ cứu cha mình, cửa này không ai có thể thay thế anh ấy được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK