Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến không lạc quan, Vũ Hán là con đường dẫn đến chín tỉnh, rất nhiều quan chức và thương nhân quan trọng đang ở đây, nhưng Vũ Hán không đủ đất cho nhiều nhà máy như thế. Nhà máy nhỏ như của ông chủ Lục không thể dừng chân được, cũng không thể rời đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
"Tôi sẽ sắp xếp giúp ông, ông anh nhà họ Tống của tôi đang ở Tứ Xuyên, có thể tiếp ứng ông khi ông tới đó." Phó Gia Thụ và ông chủ Lục đã trở thành bạn bè trên đường tới đây.
Ông chủ Lục đi thẳng vào vấn đề chính: "Phó thiếu đông có thể đưa chúng tôi tới Tây An không?'
"Tây An?" Phó Gia Thụ hơi ngạc nhiên, sao ông chủ Lục lại muốn đến Tây An thế.
Tần Du đã nói với anh rằng ban đầu cô định cho Hải Đông đến Tây An, vì Tây An không bị chiếm đóng. Nhưng có một vấn đề là quy mô của Hải Đông quá lớn, nếu không đi theo điểm đến được chỉ định bởi chính phủ Quốc dân thì có lẽ sẽ gặp phải phiền phức không cần thiết, dù sao nơi đó cũng cách phía Bắc Thiểm Tây không xa.
"À, tôi có một người bạn mở nhà máy ở đó, vừa hay hợp tác với ông ấy."
Phó Gia Thụ không hỏi thêm: "Được, tôi sẽ sắp xếp xe."
"Tôi cần xin giấy chứng nhận di dời của Ủy ban Quản lý tài nguyên, nhưng Tây An không phải là điểm di dời được chỉ định, nên Ủy ban Quản lý tài nguyên nói sẽ xem xét." Ông chủ Lục nói với Phó Gia Thụ.
Phó Gia Thụ thấy ông ấy muốn nhờ anh giúp, bèn hỏi dò: "Tôi vẫn đề nghị ông chủ Lục tới Tứ Xuyên, chủ tịch chính quyền tỉnh Tứ Xuyên đã đưa ra chính sách miễn thuế để ủng hộ thương nhân yêu nước. Nhiều xí nghiệp đã chuyển tới đó, công tác hỗ trợ cũng tốt, ông chủ Lục tội gì phải vậy? Các xí nghiệp nên đoàn kết với nhau."
"Tôi đã bàn với bạn rồi, cũng quyết tâm ổn định ở đó, mong Phó thiếu đông giúp, nếu cần chi phí gì thì?"
Người khác có mấy nghìn đồng đại dương cũng chưa chắc đã lấy được giấy thông hành, Phó Gia Thụ có các mối quan hệ của cha và quan hệ phục vụ quân đội gần đây, đương nhiên rất dễ xin được: "Được rồi, ông đưa đơn cho tôi, tôi sẽ giúp ông."
"Cảm ơn, Phó thiếu đông!"
Phó Gia Thụ không biết suy đoán của mình có đúng không? Giờ đường đến phía Bắc Thiểm Tây đã bị quân đội quốc gia phong tỏa, nếu họ muốn tới đó, có lẽ sẽ rất khó khăn. Tiểu Du nói chính phủ Quốc dân không phải chính phủ đã biến đất nước thành nền kinh tế lớn thứ hai thế giới. Nếu điểm đến thực sự của họ là ở đó thì sao?
"Mọi người định đi thế nào? Phải đi bằng đường sắt đến Tây An nhỉ? Giờ ký gửi bằng đường sắt cũng khó, tôi chỉ có đường vận chuyển bằng ô tô và sông Trường Giang thôi. Hay tôi đến Tây An với mọi người nhé?"
Nghe thấy thế, ông chủ Lục sửng sốt: "Sao có thể làm phiền Phó thiếu đông được?"
"Chắc chắn sau này tình hình kháng chiến sẽ càng căng thẳng hơn, mọi người nói cũng đúng, có lẽ Tây An là sự lựa chọn tốt. Tôi phải tự đến đó một lần để chuẩn bị cho tương lai."
Phó Gia Thụ móc nối quan hệ, xin được giấy chứng nhận di dời và giấy thông hành do trưởng quan trong quân đội viết. Anh mang theo hàng của ông chủ Lục và bạn ông ấy, tổng cộng có bảy chiếc xe tải đi từ Hán Khẩu đến Tây An.
DTV
Thật ra thứ Phó Gia Thụ muốn nhất chính là GPS và cao tốc trong lời cô vợ nhỏ của mình đã nhắc tới, tiếc là niên đại này lại không có. Quãng đường dài thế này mà còn vừa phải hỏi đường vừa để lại ký hiệu. Đi được nửa đường, lúc dừng lại nghỉ ngơi Phó Gia Thụ phải đến chỗ đám tài xế để xem bản đồ, trao đổi với nhau.
Ông chủ Lục đi cùng hỏi: " Sao Phó thiếu lại cho rằng tương lai sẽ có rất nhiều xí nghiệp tìm đến Tây An?"
"Chưa chắc đã rất nhiều nhưng nhất định cũng không ít." Phó Gia Thụ nói với ông chủ Lục: "Ông nghĩ mà xem, Nhật Bản vốn chiếm giữ Đài Loan, sau khi cướp được Thượng Hải thì mục tiêu tiếp theo sẽ là Nghiễm Châu.