Mục lục
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các thành viên Tống gia luôn nhắc đến hai cha con, mặc dù Tống gia luôn là doanh nhân giàu có ở Ninh Ba, nhưng tất cả đều do một tay Tống Thế Phạm sáng lập ra Hải Đông, trong thời khắc khó khăn như vậy vẫn có thể an toàn rút lui, mà từ nhỏ Tống Thư Ngạn đã rất thông minh. Hai người là hình mẫu trong gia tộc.

Còn bây giờ? Hình mẫu vẫn là hình mẫu, dù sao biểu hiện của Hải Đông năm nay cũng đủ khiến người ta phải nể phục, lão tử anh hùng mà hảo hán, không hề dư thừa. Tuy nhiên, một người cùng dòng dõi khác là con trai ông lần lượt ly hôn, bị mọi người trên khắp Ninh Ba cười nhạo sau lưng.

Từ ông chủ đến tây gia, lão gia tử đều không nghiêm túc suy nghĩ, sai Tống Thế Phạm đi Chu gia mời lão phu nhân về, nhân tiện mắng Tần Du không tuân thủ quy tắc, cho dù cô đã ly hôn rồi, chẳng lẽ không thể đợi tới hai ba năm sau rồi mới tái hôn sao.

Nghe được lời này, cho dù Tống Thư Ngạn có giận Phó Gia Thụ, nhưng anh ấy không chấp nhận được việc người khác nói một câu không hay về Tần Du.

Anh ấy nói: "Chú hai, có phải chú muốn nói cháu c.h.ế.t rồi, cho nên Tiểu Du mới phải thủ tiết cho cháu?"

Biến thành một tội lỗi rất nặng, thiếu chút nữa khiến đối phương tức chết, chỉ vào mũi Tống Thế Phạm: "Hai người các ngươi muốn làm gì thì làm, tôi không quản được."

Hai người sống trong cùng một viện, Tống Thư Ngạn cười cha mình có vợ bé còn có con cháy, nhưng lại muốn ở cùng mình, mỗi ngày đều cùng mình ăn cơm.

"Không phải sợ mỗi thằng nhóc như con cô đơn sao?"

"Ba."

Con trai đột nhiên gọi mình một tiếng va "Ba", Tống Thế Phạm ngẩng đầu: "Hả?"

"Phó Gia Thụ và Tiểu Du khởi hành đến Hồ Châu vào buổi chiều ngày mùng một tết. Chúng ta theo bọn họ đến Hàng Châu, sau đó đi xe lửa trở về Thượng Hải nhé?"

Tống lão gia ngẩng đầu thở dài, ở trong căn nhà hoang này có ích lợi gì? Bà hai và bà ba rất giận ông vì không công bằng, nhưng bọn họ đều không dám nói ra, những đứa con trai khác kính sợ ông, chỉ có duy nhất thằng nhóc này thật lòng xem ông là ba.

DTV

"Quay về."

Vào buổi chiều ngày đầu tiên của năm mới, Phó Gia Thụ và Tần Du lái xe đến đón hai cha con Tống gia.

Kể từ khi thỏa thuận hỗ trợ và phân chia tài sản được ký kết, trong lòng hai bà vợ bé đều rất tức giận, bốn người con trai cộng lại không bằng số lẻ của Tống Thư Ngạn. Ai còn muốn tới lấy lòng lão già kia chứ? Chỉ có Thư Hoa ra cửa tiễn.

Tống lão gia quay đầu nhìn lại, xe còn chưa đi xa, Thư Hoa đã đi vào bên trong.

 

Xe chạy một buổi chiều, qua sông, bốn người ở lại Hàng Châu một đêm, sáng mồng hai tết tiễn hai cha con ra ga tàu, Tần Du lái xe, Phó Gia Thụ xem bản đồ đảm nhận công việc của người dẫn đường, lái xe đến tận Hồ Châu.

Trên đường đi, Tần Du không hiểu tại sao Hồ Châu lại khác Ninh Ba như vậy, tin tức ở Ninh Ba không hề bị cản trở, giống như chỉ cần ở Thượng Hải có một cơn gió thổi cỏ lay, trên dưới Ninh Ba đều sẽ biết hết, nhưng tin tức ở Hồ Châu đã quá khép kín, cũng không biết bác gái của cô có biết chuyện cô thoát khỏi rắc rối, bây giờ mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, còn là con dâu tương lai của Phó gia không?

"Đi hỏi đường cùng ngõ hẻm của Ninh Ba, anh có biết chuyện gì đã xảy ra ở Thượng Hải không? Cái gọi là từ trên xuống dưới đều biết, chỉ giới hạn ở một số gia đình ở Ninh Ba làm ăn ở Thượng Hải, nói cho tất cả mọi người có quan hệ với nhau. Tống gia còn có nhà của anh, do trong nhà nuôi được mấy con mèo chuyện nói những chuyện luyên thuyên để người khác biết được, nhưng ở Hồ Châu, kể tử khi ba em không còn nữa, Tần gia cũng xuống dốc, chỉ cần xuống dốc, đừng nói mười năm, chỉ cần hai năm cũng không có người nào nhắc tới. Giống như Niên phu nhân, đừng nói mẹ anh không cùng với bà ấy đánh bài, chỉ là bà ấy không muốn đánh bài nữa, nếu đã không chơi nữa thì mấy người bạn bài của mẹ anh cũng sẽ không nhắc tới bà ấy nữa."

Đúng vậy, Tống gia và Phó gia là một trong ba nhà có sức ảnh hưởng lớn ở Ninh Ba, đến thời điểm này, Tần gia cách những gia tộc giàu có hàng đầu ở Hồ Châu quá xa, chỉ là một gia đình vẫn có thể ăn nên làm ra dựa vào chút tài sản ít ỏi còn lại, biết lấy đâu ra nhiều tin tức như vậy?

Quả thật, trong nhiều đợt tơ lụa Nhật Bản chiếm thị phần xuất khẩu ban đầu của lụa Trung Quốc, lụa Trung Quốc đã giảm dần từ 40% thị phần quốc tế xuống còn 20%, khách hàng vì chất lượng sản phẩm giảm sút, hai ba năm thua lỗ, Tần Cẩm Minh biết mình sắp c.h.ế.t nên thu gọn quầy hàng, để lại số tiền lớn như vậy cho mẹ và vợ. Chưa tới vài năm Tần gia đã mai danh ẩn tích trên thị trường.

Tần gia suy tàn, hai anh em Tần gia vẫn cho rằng đó là do một tay ma quỷ của lão nhị để lại, Chu thị cùng năm đó cũng không thể hỏi ra được nguyên nhân. Cho đến khi Tống gia đến cưới nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, của hồi môn mà Chu gia mang ra thực sự khiến họ đỏ mắt.

Tuy nhiên, nha đầu c.h.ế.t tiệt kia gả qua đó cũng không có kết quả tốt. Vốn tưởng được gả tới nhà giàu, nhà cao cửa rộng ăn cơm ngon? Còn tưởng rằng thiếu gia đi du học về sẽ yêu một cô gái quê mùa như cô sao?

Phải không? Vào ngày thành thân, đại thiếu gia Tống gia tức giận rời đi. Chu thị bệnh nặng, nha đầu kia tới hầu hạ hai tháng, Tống gia phu nhân cũng có mấy lần tới thăm, đáng tiếc con rể đều không tới, trong lòng người nào còn không rõ ràng?

Chu thị chết, nha đầu kia lấy ra ba ngàn đại dương để tổ chức tang lễ. Đây không phải là điều làm cho người ta chê cười sao? Cuộc sống của Tần gia khó khăn như vậy, lại còn phải tiêu một số tiền lớn như vậy cho một người đã chết? Lão gia trực tiếp mang số tiền này tới, nếu không phải nha đầu kia nhào vào quan tài mà lão nhị chuẩn bị, thì chiếc quan tài này sẽ không để cho Chu thị dùng.

"Mẹ, nha đầu Nhã Vận kia nói thật sự muốn quay về?"

Một giọng nói đánh gãy suy nghĩ của đại phu nhân Tần gia, lúc này mới thấy cô con gái thứ hai đã trở lại.

Dì hai Tần gia có khuôn mặt trái xoan rất chuẩn và đôi mắt nhỏ giống như đại thái thái nhà họ Tần, người này mặc một chiếc áo khoác sa tanh có kiểu dáng hơi cũ nhưng chất lượng tốt, một tay ôm búp bê, một tay cầm túi, bên cạnh còn có một bé gái bốn năm tuổi đi theo.

Đại thái thái nhà họ Tần tới đón, nhận lấy cháu ngoại từ trong tay con gái: "Trong thư nói như vậy, nhưng bức thư kia gửi tới cũng đã muộn, đón chừng muốn về cũng không dễ dàng."

Nói tới đây, đại thái thái nhà họ Tần lấy bức thư hồi âm của Tần Du ra, đưa cho con gái.

Dì ba nhà họ Trần cầm thư lật xem, tìm dấu bưu điện trên đó liền nói: "Mẹ, thư của cô ấy gửi từ Thượng Hải, chẳng lẽ cô ấy đến Thượng Hải tìm đại thiếu gia nhà họ Tống?"

"Vậy nếu tìm được thì sao? Lúc thím hai của con qua đời, không phải con đã gặp mẹ chồng của con bé rồi, có cách làm, nhưng có ích lợi gì? Có thể gọi con quay về sao? Người đó cũng đã tới đây hai ngày, ứng phó với tình hình, cũng đã nói muốn đi Thanh Đảo, nghe nói trong nhà còn bốn năm bà vợ bé! Cho dù con bé có tới Thượng Hải, cho dù có dựa vào gương mặt, cố gắng khiến đại thiếu gia nhà họ Tống cảm thấy mới mẻ, chẳng qua cũng chỉ bằng mấy bà vợ bé của lão gia nhà họ Tống, con nói xem có mấy ngày tốt đẹp? Lúc trước nói nó tìm một người thật lòng gả cho người ta, hai mẹ con đều không chịu, không nên với cao làm gì."

"Đúng vậy! Khi đó không phải đã nói với thím hai, cho Nhã Vận thức thời rút lui trong mối hôn sự với nhà họ Tống, em ba cũng đã giới thiệu cho cô ấy, gả cho con trai của nhà họ Trương, đã không phải một mình lấy chồng xa, cô đơn không nơi nương tựa, có chuyện gì, còn có các chú các anh giúp đỡ một tay!" Biểu tình trên mặt cô hai tỏ rõ sự khinh thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK