Trần Anh muốn giữ ba người bọn họ ở lại ăn cơm, Phó Gia Thụ nói với cô ấy: "Chúng tôi phải đến Hoa Mỹ xem Ngọc Bích Trâm, kịch bản sửa xong rồi, đi xem hiệu quả thế nào. Tiện đến chỗ Hoa Mỹ ăn luôn đi."
"Tôi đi gọi điện cho Uyển Nhi, chúng ta cùng đến chỗ cô ấy ăn cơm." Trần Anh gọi điện thoại cho Uyển Nhi: "Cô ấy đâu rồi, ai bảo cô ấy không chịu để Hoa sư phó thêu cho tôi, giờ tôi tìm được đại sư thêu hoa rồi, tôi phải khoe trước mặt cô ấy mới được."
Phó Gia Thụ cúi đầu cười nói: "Chị Lục, chị khoe khoang cũng không thừa, Hằng Nga này, chị Uyển Nhi cũng có cổ phần, chị ấy là chiếm tiện nghi hai đầu đó."
"Cho nên, mới muốn đến chỗ cô ấy ăn cơm." Trần Anh ôm lấy cánh tay của Tống thái thái: "Thím, đi cùng xe con đi."
Như vậy, Phó Gia Thụ lái xe, Tống Thư Ngạn ngồi ở ghế phó lái, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự không muốn quan tâm đến chuyện này.
"Anh Thư Ngạn, anh cứ phớt lờ tôi như vậy sao, tôi thấy anh cũng đang nghĩ về nó, về sau cứ an tâm làm anh của hai bọn tôi đi. Đừng như vậy, được không?"
"Đừng lấy bộ dạng dùng với Tiểu Du đối phó với tôi, tôi ăn không tiêu."
"Chậc, anh không tưởng tượng được tôi làm bộ dạng gì với Tiểu Du đâu." Phó Gia Thụ đắc ý nói.
Tống Thư Ngạn tự biết mình nói chuyện với người này chỉ có tự làm mình xấu hổ, bản thân thế nào lại đi kết bạn với người này, rồi ra nông nỗi như này chứ.
"Anh Thư Ngạn, chúng ta phải cân bằng vấn đề này, để chú Tống cam tâm tình nguyện ly hôn, cũng không thật sự làm quan hệ cha con hai người lục đục. Dù sao cha con hai người một lòng một dạ, mới có thể chân chính chịu được sự bán phá giá của người Nhật Bản, nếu chuyện này thật sự nháo đến mức cha con hai người quyết liệt, thì cũng đạt được ý của đám người Nhật Bản."
Tống Thư Ngạn cười lạnh một tiếng: "Chuyện này tôi còn phải trông cậy vào cậu. Dù sao cậu cướp vợ của tôi, tôi còn có thể ngồi chung một xe với cậu, mời cậu hỗ trợ ra kế sách, cùng nhau bày mưu tính kế cha ruột."
Cũng may từ đường Tĩnh An đến Nam Kinh là một đường thẳng, đi bộ cũng không xa lắm, bằng không Phó Gia Thụ thật sự sợ Tống Thư Ngạn nổi giận đẩy anh xuống đường còn đánh anh một trận.
Đường Uyển Nhi vẫn còn đang làm việc, bọn họ trước đến đoàn kịch xem buổi diễn tập trước, trên sân khấu các diễn viên không trang điểm đang hát bài hát mới được sửa lại "Vương Ngọc Lâm quỵ tống phượng quan, Ngô tướng quân trọng kim lễ sính."
Mẹ của Vương Ngọc Lâm xướng lên đoạn tâm can, bảo bối, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, giờ phút này đang yêu cầu con trai mình quỳ xuống.
Lý Tú Anh từ chối: "Con không muốn cùng anh ta làm hòa, con thà tình nguyện dâng trà bưng canh phụng dưỡng mẹ."
Mẹ của Vương Ngọc Lâm bước đến trước mặt con trai xướng: "Y tình nguyện dâng trà bưng canh phụng dưỡng ta, thật là một người vợ hiền lành đức hạnh, khó trách y không bằng lòng làm hòa, trách A Lâm trước kia quá ác độc. A Lâm à, nếu như muốn vợ chồng làm hòa, trừ phi Nông trạng nguyên quỳ xuống nhận sai."
Vương Ngọc Lâm mặt đầy ủy khuất: "Người là môn sinh thiên tử, đích thân vạn tuế ngự bút phê tân khoa Trạng Nguyên, sao có thể quỳ xuống trước nương tử."
Nhìn đến màn này, Tống Thư Ngạn dường như nhìn thấy bản thân, suy nghĩ của Vương Ngọc Lâm trên đài rất giống với suy nghĩ lúc trước của anh ấy. Vương Ngọc Lâm không hiểu được vợ hắn đã trải qua chuyện gì, nên ngay cả lúc này có quỳ xuống cũng đầy ủy khuất.
Mẹ Vương Ngọc Lâm mắng con trai: "Vợ còn không quan tâm, nói gì đến tân khoa Trạng Nguyên, môn sinh thiên tử."
Trên sân khấu, Vương Ngọc Lâm miễn cưỡng quỳ xuống, bà bà nhận mũ phượng đưa đến trước mặt Lý Tú Anh.
Tống Thư Ngạn thiếu chút nữa cười ra tiếng, dựa theo tiêu chuẩn này, anh ấy có thể trăm lần được Tần Du tha thứ.
Dễ dàng tha thứ như vậy, loại người này căn bản không có tâm tư gì cả, số mệnh của Lý Tú Anh về sau chỉ sợ đáng lo.
Anh ấy lại nhìn mái tóc bạc trắng cùng nếp nhăn của mẹ mình, liệu một quỳ đấy có thể bù đắp cho tuổi thanh xuân của mẹ bao năm qua không.
Vốn là Lý Tú Anh nhận lấy mũ phượng, nhưng lúc này có một người hầu chạy tới bẩm báo: "Lão gia, Ngô lão hầu mời bà mối đến nhà cầu hôn tiểu thư nhà ta."
Người trung niên diễn vai cha Lý đứng lên, ngoáy nhẹ lỗ tai nói: "Anh lặp lại lần nữa."
"Ngô lão hầu gia vì Ngô tướng quân chinh chiến sa trường chiến thắng trở về tới đưa sính lễ."
Thấy một màn này, Tống Thư Ngạn tự nhiên không nhịn xuống được, cười ra tiếng...
Tiếng cười của Tống Thư Ngạn khiến Phó Gia Thụ phải ghé mắt nhìn sang, Tống Thư Ngạn đứng dậy, vươn tay nắm lấy cổ Phó Gia Thụ đang ngồi: "Vào lúc hận nhất, tôi thật muốn bóp c.h.ế.t tên đáng ghét nhà cậu."
Trần Anh nhìn bộ dạng giả vờ sợ hãi của Phó Gia Thụ: "Xứng đáng. Thư Ngạn, tốt nhất nên đánh đồ tồi này một trận đi."
"Xem lời này của chị, anh trai nhà em suy nghĩ rộng lượng, làm sao như thế được."
Tống Thư Ngạn cúi đầu nói với Phó Gia Thụ: "Anh không cần có cơ hội, nếu có cơ hội, anh tin hay không?"
"Thối lắm, tôi như thế nào có thể cho anh cơ hội."
Trên sân khấu, Lý Tú Anh đang từ chối lời cầu hôn nhà họ Ngô, thì người hầu nhà họ Lý chạy đến báo: "Ngô tướng quân đến gặp."
DTV
Giống như nam hoa đán trong kinh kịch có thể uyển chuyển làm động lòng người, thiếu nữ trong kinh kịch Thiệu Hưng cũng có khí thế anh dũng bừng bừng, vị tiểu tướng quân này cầm trên tay mũ phượng, vừa đi vừa xướng: "Năm năm trước, trên con đường đầy gió tuyết, an nhân đã cứu ta một mạng. Năm năm sau, lúc nào cũng nhớ đến không dám quên nửa phần."
Tiểu tướng quân xướng về mối tiền duyên của mình với Lý Tú Anh, năm năm trước Hầu phủ bị oan, Tiểu tướng quân một đường chạy thoát chết, bản thân bị thương nặng ngã xuống đường trong trận đại tuyết, là Lý Tú Anh ra lệnh đưa hắn vào xe ngựa, dùng canh hâm nóng, băng bó cầm m.á.u cho hắn, cứu tính mạng hắn.
Đợi nhà họ Ngô lật lại bản án, giải được nỗi oan, thì Lý Tú Anh đã đính hôn với tài tử Vương Ngọc Lâm. Tiểu tướng quân con tim tan vỡ, bởi vì cô ấy đã muốn gả chồng, mặc dù có ân tình lớn, nhưng hắn cũng không dám tới cửa nói lời cảm tạ, sợ liên lụy danh dự của ân nhân. Hiện giờ trở về nghe ân nhân bị oan, về nhà mẹ đẻ, chưa từng vào nhà người, trước bảo cha đến cầu hôn.
Tiểu tướng quân uy nghiêm đi vào, giao mũ phượng của cha mình, không giống như Vương Ngọc Lâm không tình nguyện quỳ xuống, vén áo bào quỳ xuống: " Ngô Nhuy tới cảm ơn ân cứu mạng của Lý tiểu thư."
Lý Tú Anh bật người tránh đi: "Tiểu tướng quân là công thần bảo vệ đất nước, sao có thể quỳ trước một cô nương như tôi."
"Nếu không có tiểu thư cứu, thì làm gì có Ngô Nhuy hôm nay. Nếu nói có công, công lao của Ngô Nhuy đều là của tiểu thư." Tiểu tướng quân nhận mũ phượng khăn quàng từ tay cha mình, xướng lên: "Hôm nay tiến cung gặp quân vương, Ngô Nhuy không cầu vàng bạc, chỉ cầu mũ phượng khăn quàng tới cầu thân nữ lang nhà Lý."
Lúc này bà mối đi ra hỏi: "Cái này không dễ làm, hiện tại tôi muốn hỏi các thái thái tiểu thư, các vị nghĩ hai vị công tử này nên chọn ai?"
Bà mối giơ lên vé xem diễn: "Vé xem diễn này có hai bản, bản đội mũ cánh chuồn là của Vương Ngọc Lâm, mũ giáp là của Tiểu tướng quân, các vị có thể bỏ phiếu cho người mà các vị muốn Lý Tú Anh thành thân. Ai thắng sẽ được tặng sáu thước vải thương hiệu Hải Đông, nếu may quần áo ở bách hóa Hoa Mỹ có thể được giảm nửa giá."
Xem kịch xong, mọi người ở Hoa Mỹ ăn cơm trưa, Tống Thư Ngạn với Phó Gia Thụ cùng nhau đưa Tống thái thái về nhà.