Ni Nhi chải đầu cho Tần Du, Tần Du tiếp tục nói với Vân Nhi: "Tôi đi Thượng Hải tìm đại thiếu gia, khi đó tôi chỉ nói với cô, tôi sẽ đến đón cô, cũng không nói tôi sẽ ly hôn. Đứng ở góc độ của cô tìm hiểu thì tất nhiên tôi vẫn là Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống, sau khi trở về nhà lớn sẽ đi theo con đường của phu nhân. Khi đó người chân chính đối xử thật lòng thật dạ với tôi chỉ có phu nhân. Nếu như tôi thật sự trở về, dưới tình huống chồng không yêu thích, người hầu cùng tôi lớn lên lại bò lên giường cha chồng, cô muốn làm tôi khó chịu thêm hay sao? Không chỉ là khó chịu, tôi còn phải đứng trước mặt phu nhân và khốn cảnh lục đục gia môn, nói với phu nhân con dâu dạy dỗ ra một thứ mặt dày, thế mà tùy tiện bò lên giường lão gia, mà tôi cũng oan lắm, rõ ràng giao phó cô cho phu nhân, là phu nhân không trông nom cô cho tốt. Cô biết lúc kia, không có tình cảm với chồng, ngay cả mẹ chồng ưu thích mình duy nhất cũng có thể hận mình, tôi còn có đường sống không?"
Máu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Nhi dường như mất sạch, tựa như tất cả m.á.u đều rút lên mặt Tống lão gia. Khuôn mặt của Tống lão gia lại đỏ bừng lên.
Vân Nhi không nhịn được ngã ngồi trên mặt đất, Ni Nhi đưa tấm gương cho Tần Du, Tần Du cầm tấm gương soi: "Nhìn đẹp mắt đó."
"Đúng không tiểu thư! Em cũng cảm thấy vậy, chờ lát nữa phối thêm trang sức lông vũ cho tiểu thư sẽ nhìn rất đẹp."
Vân Nhi lúng ta lúng túng nói: "Em... Em thật sự không nghĩ tới."
"Không phải cô không nghĩ tới, cô chỉ muốn nghĩ cho mình, không có nghĩ cho người khác. May mắn tôi đến Thượng Hải vì muốn ly hôn, cũng may mắn là phu nhân cực kỳ biết phân biệt đúng sai, hai người chúng tôi mới không có bất kỳ hiềm khích gì, bây giờ đối đãi với nhau như mẹ con. Cho nên, Vân Nhi, cô cảm thấy tôi sẽ để cô trở lại bên cạnh tôi sao?"
Vân Nhi không nói lời nào, cô ấy không có cách nào giải thích.
Giờ phút này Phó Gia Thụ mặc lễ phục đi vào: "Em còn chưa thay quần áo à?"
"Em thay ngay đây." Tần Du đứng lên, nhìn Vân Nhi ở bên chân, nếu bởi vì cô gái nhỏ quay đầu lại đẩy cô ấy đi ra chẳng phải là bỏ mặc cô ấy đi trên con đường sai trái hay sao? Cái gọi là nhất niệm thành Phật nhất niệm địa ngục! Ước chừng em gái nguyên chủ sẽ không hi vọng Vân Nhi đi sai đường nhỉ?
"Cô giúp đỡ Tứ di thái trong cơn khốn đốn, có thể thấy cô vẫn có trái tim lương thiện. Vân Nhi, nể tình một hồi chủ tớ của hai ta, tôi chỉ cho cô một con đường đúng đắn, cô có nguyện ý đi hay không?"
"Tiểu thư..."
"Tôi có quen biết một hiệu trưởng trường nữ, cô cũng từng đi học với tôi, tôi sẽ sắp xếp cho cô đến trường nữ kia làm nhân viên công tác, nếu cô bằng lòng học hành tử tế thì cũng sẽ có cơ hội. Sau này có thể làm cô giáo dạy trẻ con. Như vậy trong tay cô có số tiền kia lão gia đưa cho, cũng có một nghề nghiệp nghiêm chỉnh. Đầu óc của cô không kém, cũng không sợ bị người ta lừa. Cuộc đời sau này của cô hoặc là tái giá gả cho người khác, hoặc là sống một mình cũng sẽ trôi qua không tệ." Tần Du nhìn Vân Nhi: "Cô có bằng lòng hay không?"
Vân Nhi nhìn Tần Du lại nhìn về phía Tống lão gia, Tống lão gia nói: "Đây là con đường tốt tiểu thư em sắp xếp cho em."
"Em nghe tiểu thư."
Tần Du đang vội, cô còn phải trang điểm, nói với Phó Gia Thụ: "Anh gọi điện cho chị Minh Quân giúp em nhé? Nếu mà chị ấy đồng ý thì trưa mai em dẫn Vân Nhi sang."
"Được."
Tần Du kêu Ni Nhi lên lầu, cùng cô thay quần áo, gắn thêm giúp cô cái kẹp tóc khảm kim cương và lông vũ.
Vào phòng Tần Du, Ni Nhi hỏi Tần Du: "Tiểu thư, chị ấy là người hầu trước kia của tiểu thư ạ?"
"Đúng vậy em."
"Sao chị ấy lại nỡ bỏ tiểu thư mà đi vậy?"
"Bởi vì chị gặp khốn cảnh, cô ấy muốn tìm đường ra cho mình, đây chỉ là chuyện thường tình của con người."
Ni Nhi lắc đầu: "Mẹ em kể, ân tình của tiểu thư chị em chúng em có dùng mạng đền đáp cũng không hết."
"Ni Nhi, mạng là quan trọng nhất. Chỉ cần không ở đằng sau lưng đ.â.m chị một d.a.o thì chị không cần em vì chị hy sinh tính mạng, tính mạng của em và tính mạng của chị đều quý giá như nhau, có hiểu không?"
Ni Nhi ngửa đầu: "Nhưng mà không có tiểu thư thì có lẽ em đã mất mạng rồi. Em cũng sẽ không được đi học, cũng sẽ không được theo bà Chu học thắt tóc, cũng sẽ không gặp được phu nhân..."
Tần Du bóp mặt của cô bé: "Đó là duyên phận. Em cố gắng làm chính em, để cho chị kiêu ngạo vì em, đó mới là báo đáp tốt nhất dành cho chị."
"Dạ!" Ni Nhi gật đầu.
Tần Du đổi quần áo, trang điểm đi xuống lầu, thấy Vân Nhi và Tống lão gia vẫn còn đó, hỏi Phó Gia Thụ: "Chị Minh Quân có ở đó không?"
"Có, anh đã nói xong rồi. Ngày mai em dẫn cô ấy tới." Phó Gia Thụ nói với cô.
"Là em muốn từ biệt tiểu thư." Vân Nhi đi tới nhìn Tần Du.
Lần trước tiểu thư về nhà cũ, cô ấy đã bị tiểu thư làm cho kinh diễm một lần, hôm nay cô ấy nhìn tiểu thư thịnh trang cao quý đến nỗi làm cho người ta không dám nhìn thẳng, Phó thiếu gia bên người tiểu thư cũng cao quý không tả nỗi.
Tiểu thư dùng găng tay vải tơ màu trắng, bàn tay đặt trên đầu người hầu nhỏ kia rất trìu mến, ngoài miệng lại đang nói chuyện với cô ấy: "Vậy thì như vậy đi, ngày mai tôi dẫn cô đến trường học nữ."
Vân Nhi trong mắt ngậm nước mắt, tiểu thư đã có người hầu mới, tiểu thư đối xử với người hầu nhỏ mới này cũng tốt như đối xử với mình như lúc trước, cô ấy không quay lại được nữa rồi. .
Do những khó khăn nội bộ của Ngân hàng Trung Quốc, được chuyển giao từ Ngân hàng Nhà Thanh, chính phủ quốc gia đã thành lập Ngân hàng Trung ương vào ngày 15 tháng 8 để thay thế các chức năng ban đầu của Ngân hàng Trung Quốc và Ngân hàng Trung Quốc đã trở thành một ngân hàng thương mại.
Lần vũ hội này mời người trong và ngoài giới ngân hàng ở Thượng Hải, ngân hàng tư nhân Hưng Hoa của nhà họ Phó đã đổi tên thành ngân hàng Hưng Hoa, do Delta tham gia cổ phần tiến hành cải cách ngân hàng hiện đại. Tại Thượng Hải, nơi các ngân hàng Anh-Mỹ hiện đang chiếm ưu thế, Hưng Hoa có thể được coi là một ngân hàng vốn Trung Quốc.
Tần Du kéo Phó Gia Thụ đi theo hai vợ chồng già nhà họ Phó tiến vào sảnh lớn của bữa tiệc. Ban nhạc đang chơi nhạc swing phổ biến nhất ở Mỹ hiện nay, khiến mọi người muốn đi theo nhịp bước.
Hai bên sảnh là hai bàn dài kiểu Tây, ở giữa là sân nhảy.
Nhân viên phục vụ dẫn họ đi tới vị trí đó, Phó lão gia mặc trường sam khoác áo ngoài, nhìn thấy người quen thì chắp tay, Phó phu nhân mặc sườn xám và áo choàng, nhìn hoàn toàn là người giàu sang phú quý ưu nhã có nội hàm. Tần Du và Phó Gia Thụ thì ăn mặc lễ phục dạ hội phong cách u Mỹ thịnh hành nhất.
DTV
Tần Du biết nhà họ Phó có tiền, nhưng mà hai vợ chồng nhà họ Phó sát vách ở nhà rất bình dị gần gũi, Phó Gia Thụ thông minh nhưng bên trong lại khá đơn giản, Gia Ninh cũng xinh xắn bên trong mang theo một chút ngốc đáng yêu, ngoại trừ Phó phu nhân lấy đồ trang sức ra từng cái từng cái đầy hào khí, Tần Du cũng không có cảm giác gì.
Đến trường hợp này, cho dù là cán bộ cấp cao của Bộ tài chính, hay là quản lý cấp cao của ngân hàng, từng người tới gần trò chuyện, Tần Du mới xem như hiểu rõ ràng địa vị của nhà họ Phó.
Lúc trước thì thế nào? Làm bất động sản, vận tải đường thủy và ngân hàng, đều là những khoản tiền vào ra rất lớn, tất nhiên là giàu có.
"Liêu tiên sinh đã quen biết thằng con nhà tôi từ lâu, Tần Du là con dâu tương lai của tôi, bây giờ nhậm chức ở hiệu buôn Tây Minh Thái." Phó lão gia lại giới thiệu với Tần Du: "Tiểu Du, Liêu tiên sinh là giám đốc ngân hàng trung ương..."