Mục lục
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối phương vậy mà sẵn sàng mang hàng tới Trùng Khánh bàn giao, nếu lấy được hàng tại cảng Hải Phòng, chỉ cần vừa vào trong nước thì nhà nào chẳng phải tiêu tốn đôi, ba phần? Nói chẳng may thì bị nổ sạch toàn bộ cũng nên. Tống Thư Ngạn thức thời, sẵn sàng gánh chịu phiêu lưu thì giấy thông hành chẳng phải chuyện cỏn con thôi à?

"Cậu em Tống, để tôi kiếm giấy thông hành cho!"

Có giấy thông hành cửa khẩu là có thể thuận lợi hành động, chuyển vận cả bông và máy móc tới Vân Nam, Phó Gia Thụ có thể nghĩ cách ứng đối quá trình vận tải trong nước.

Còn về nhân công, hiện tại Hương Cảng vẫn là nơi thái bình nhất, đa số người không muốn rời đi, quay lại lục địa. Trước kia có bảy, tám trăm người theo tới, hiện tại lại chỉ còn chưa đầy sáu, bảy chục người theo đi.

Tống Thư Ngạn cũng không cưỡng ép, ít người càng tiện cho anh ta. Đối phương trả cho anh ta pháp tệ, Tiểu Du nói sau này pháp tệ sẽ tăng đến mức rất nhiều năm đều không mua nổi một miếng ăn. Vậy nhân lúc nó còn đang giá trị thì dùng để đào hầm thôi!

Mặc dù chiến tranh tàn khốc như vậy, có nhiều người chạy thoát khỏi Thượng Hải ngồi trong tiệm cơm ở Trùng Khánh vẫn bàn luận viển vông, không ngờ hai nhà Phó - Tống thanh danh hiển hách năm đó lại suy tàn đến mức này. Tới ngày hôm nay, hai vị thiếu niên lang tuấn tú năm nào một người thì tự mình mang theo hơn ba trăm chiếc xe Hưng Hoa tạo thành đoàn xe tới con đường Vân Nam - Miến Điện vừa khơi thông làm vận tải. Người còn lại thì bán đi Hải Đông do chính cha mình sáng lập, còn là trong tình huống chiếm hết tiên cơ, sau đó tuyển mộ một đám dân chạy nạn đi Trùng Khánh đào hầm.

Ai cũng cho rằng đào hầm kiếm lời, nhưng tới nơi hỏi lại thì hóa ra là công trình của chính phủ, chẳng qua chính phủ không cho tiền, ghi sổ nợ, là chính Tống Thư Ngạn bỏ tiền ra làm việc.

Trước chiến tranh, một trăm Franc có thể mua hai con trâu, giờ chỉ mua được một con heo. Chính phủ kéo dài nửa năm thì phải lỗ mất bao nhiêu? Đầu óc kiểu gì không biết?

Lúc trước không phải người Nhật Bản đã tới ném b.o.m oanh tạc rồi à? Chắc bọn chúng cảm thấy Trùng Khánh nhiều núi, không dễ nổ, không thấy sắp ba tháng rồi cũng không đánh b.o.m à? Tống Thư Ngạn lại kiên trì bền bỉ đào hầm cũng có ý nghĩa gì đâu?

"Không đào hầm mà cho không cơm ăn thì gọi là ăn xin. Cái này gọi là lấy công phát chẩn. Không có việc gì cũng phải kiếm chút chuyện cho nạn dân làm chứ. Không cần biết Tống Thư Ngạn ngu thật hay đùa, ít ra anh ấy làm thế có thể giảm bớt rất nhiều trộm cắp vặt trên đường."

"Bảo Tống Thư Ngạn đến nhà tôi sửa chữa phòng ở một chút đi?" Có người trêu chọc.

Tống Thư Ngạn lên lầu ăn cơm với cấp dưới, nghe có người nhắc tới tên mình thì cao giọng hỏi: "Ông anh nào nhắc tên thằng em này vậy?"

"Cậu em Thư Ngạn, chúng tôi đang nói, chúng tôi biết cậu sợ dân chạy nạn không có cơm ăn nên làm từ thiện. Nhưng đâu cần phải đào hố khắp nơi như thế? Cậu dứt khoát thành lập một nhà xưởng xây dựng, xây nhà cho chúng tôi là được!"

Tống Thư Ngạn ngồi xuống một bàn cạnh bọn họ, ý bảo cấp dưới gọi đồ ăn, lại nói với mấy người bên kia: "Mấy anh, bây giờ qua bao lâu rồi? Mới hơn một năm mà các anh đã quên ba trăm nghìn quân dân c.h.ế.t ở Nam Kinh rồi sao? Chỉ vì lúc Nhật Bản công chiếm Vũ Hán không tàn sát quy mô lớn đã cảm thấy bọn họ chỉ đánh b.o.m khu quân sự, không đánh b.o.m dân thường ư? Toàn bộ hầm trú ẩn trước kia đều dùng cho quân chính, có mấy hầm trú ẩn cho dân thường chứ? Chờ máy bay tới, các anh muốn thấy t.h.i t.h.ể người trôi nổi chung với xác cá trên sông Gia Lăng à? Mùa này thành phố núi nhiều sương, chờ đến khi trời quang mây tạnh thì sao? Tôi khuyên các anh một câu, chỉ cần nghe tiếng cảnh báo phòng không thì lập tức tìm hầm trú ẩn nấp đi."

"Cậu em Thư Ngạn, ném b.o.m dân chúng để làm gì? Chẳng phải lãng phí hỏa lực à?"

Tống Thư Ngạn cười nhạo: "Thế g.i.ế.c dân chúng trong thành phố Nam Kinh có ý nghĩa gì? Không phải tốn công phí sức ư? Anh đi chê sài lang tàn nhẫn à?"

Hơn mười ngày sau khi trò chuyện với Tống Thư Ngạn. Trưa ngày mùng 3 tháng 5 năm 1939. mọi người vừa ăn cơm trưa xong đã nghe cảnh báo phòng không vang dội. Tống Thư Ngạn phân công những công nhân đào hầm chạy tới đường cái gào to, kêu gọi dân chúng chui vào hầm trú ẩn của bọn họ trốn.

Bởi vì vài lần trước đều chỉ oanh tạc công trình quân sự, thế nên rất nhiều người không coi chuyện này là vấn đề.

Có một đứa bé trai năm, sáu tuổi đã vào hầm trú ẩn rồi còn chạy ra ngoài, một người phụ nữ lảo đảo chạy theo phía sau.

Tống Thư Ngạn cùng đội phòng hộ của chính mình quản trật tự trong hầm trú ẩn này, bởi vì anh ấy nghe Tần Du nói, nếu đóng cửa lại sẽ gây ra thiếu dưỡng khí, dẫn tới dẫm đạp, hậu quả còn ác liệt hơn b.o.m oanh tạc. Bởi thế nên không có hầm trú ẩn nào bố trí cửa, mà như vậy sẽ không đề phòng được trẻ con không hiểu chuyện chạy ra ngoài.

"Đi vào ngay!"

Tống Thư Ngạn điên cuồng gào thét, anh ấy chạy ra ngoài bế đứa bé lên, sau đó chạy ngược trở lại, khi còn cách cửa hầm chưa đầy hai mét, anh ấy ôm đứa bé ngã xuống, bảo vệ dưới thân.

Trong khoảnh khắc, Tống Thư Ngạn không nghe thấy bất cứ thứ gì, ánh lửa bên người hừng hực, anh ấy bế đứa bé lên, vọt vào hầm trú ẩn.

Một lúc lâu sau thằng bé mới khóc ré lên, mà mẹ nó lo lắng kiểm tra con một hồi mới hỏi: "Anh ơi, mặt của anh?"

Lúc này Tống Thư Ngạn mới cảm thấy mặt đau đớn, đưa tay sờ thử chỉ thấy một tay m.á.u tươi, may mà anh ấy yêu cầu nhân viên phòng hộ quản lý mỗi hầm trú ẩn đều phải chuẩn bị hòm cấp cứu, có cấp dưới xử lý vết thương cho mình.

Cấp dưới thấy mặt ông chủ mình thành ra như vậy thì chỉ trích: "Cô không thể trông con cẩn thận à, ông chủ Tống của chúng tôi..."

"Đại Tráng! Trẻ con biết gì đâu?"

Tống Thư Ngạn ngăn lại lời trách móc của cấp dưới, thời đại này việc sống sót đã quá gian nan rồi.

Phó Gia Thụ chạy xe tại quốc lộ Vân Nam - Miến Điện, Tần Du ở Yangon, Phó Gia Thụ nhân cơ hội đi thăm vợ. Lúc về, đối phương nói với Tống Thư Ngạn: "Tiểu Du thấy vết sẹo trên người tôi thì khóc mãi, dỗ thế nào cũng không được."

Lúc ấy Tống Thư Ngạn còn dương dương tự đắc, trên người mình còn chưa lưu lại vết thương gì, ít nhất sẽ không khiến Ni Nhi nhìn mà đau lòng. Giờ thì...

Nghe Đại Tráng xưng ông chủ Tống, có người hỏi: "Là ông chủ Tống của xưởng dệt Hải Đông à?"

"Chính là ông chủ nhà chúng tôi. Người tốt không được báo đáp!"

"Đại Tráng! Chút chuyện này tính gì đâu?"

Đúng vậy! Chút chuyện tính gì đâu? Chờ cảnh báo phòng không chấm dứt, cả con đường bên ngoài cháy hừng hực. Những người lần đầu chứng kiến tình huống này nhìn t.h.i t.h.ể bị nổ lòi ruột thì khóc ầm ĩ, trong không khí toàn là mùi albumin cháy rụi. Tống Thư Ngạn hô lên: "Mau hỗ trợ cứu trị người bị thương."

Từ ngày ấy trở đi, người của Trùng Khánh biết rõ, thấy máy bay tới nhất định phải chui xuống hầm trú ẩn, hầm trú ẩn thiếu chỗ thì liều mạng cướp, chính phủ gia tăng dự toán phòng không, mọi người cũng không dùng gạch ngói xây nhà nữa, đắp tạm một gian nhà gỗ, có chỗ che mưa tránh gió là tốt rồi.

Mà Tống đại thiếu phong độ năm nào cũng có một vết sẹo dài trên mặt, nhiều lúc anh ấy lật xem ảnh kết hôn của mình với Ni Nhi là sẽ nhớ đến những ngày trên mặt không có sẹo. Không thể quay về nữa, nhưng anh ấy cũng tự nói với mình, anh ấy may mắn hơn những người khác nhiều, ít ra em gái đã nói cho anh ấy biết, trận chiến tranh này sẽ có ngày kết thúc.

Lúc này, một người biết đến cùng sẽ nghênh đón quang minh, lần thứ hai bị đả kích gần như tuyệt vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK