Mục lục
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ni Nhi đỡ bà ấy, lúc này cô bé đã nhũn chân. Tần Du và Phó lão gia nghe thấy hai người qua đây, vội vàng xuống lầu. Tần Du dìu Ni Nhi, cùng nhau lên lầu và nghe Chu Minh Ngọc kể chuyện đã xảy ra vào hôm nay.

Họ cùng nhau vào văn phòng của Tần Du ngồi nghỉ ngơi, cô ôm Ni Nhi, cả người cô bé run cầm cập.

DTV

"Ni Nhi giỏi lắm, không sợ nữa, em đừng sợ." Ni Nhi mới mười lăm tuổi.

Phó lão gia gọi điện cho Tống Thư Ngạn và nghe anh ấy nói: "Cháu lập tức qua đó ngay."

"Thư Ngạn, gọi theo cha cháu tới nhà bác nói chuyện, bác cũng gọi cả Gia Thụ về."

Tần Du nhớ ra Hằng Nga bị cháy, cũng đứng dậy gọi điện cho chị Sáu.

Trần Anh vừa tới công ty Hằng Nga. Nơi này nổi mấy năm nay, cô ta đã xây dựng một nhà máy mới, biết cửa hàng Hằng Nga bị phóng hỏa, giờ phút này lửa đã dập tắt, phòng tuần bộ đến, người của ông Hà đã bắt được một tên côn đồ.

Cả nhà vội vàng trở về, chưa bao lâu thì hai cụ nhà họ Tống cũng lần lượt đến nơi. Tống Thế Phạm gần như chạy vào: "Minh Ngọc, bà không sao chứ?"

"Không sao, cũng may có Ni Nhi." Mặc kệ hôm nay không dập tắt được ngọn lửa, thương vong có lớn hay không. Tóm lại, Ni Nhi quả quyết và dũng cảm, liều mạng bảo vệ thái thái của mình.

Tống lão gia nhìn cô nhóc: "Cũng may nhờ có cháu."

Họ đang nói chuyện thì người của phòng tuần bộ tới, Hằng Nga là cửa hàng mà các danh viện phu nhân thường lui tới. Nhà họ Trần ở Thượng Hải cũng là nhà tai to mặt lớn, giờ Chu Minh Ngọc cũng được xem là một người nổi tiếng, cho nên đây thật sự không phải chuyện nhỏ.

 

Bà ấy và Ni Nhi kể lại tình hình khi đó, Ni Nhi không bỏ qua một điểm quan trọng nào. Dạo này côn đồ Đông Doanh đi ngang qua rất nhiều.

Tần Du thở dài trong lòng, đi từng bước qua.

Phó Gia Thụ là người về cuối cùng. Lúc về tới, người của phòng tuần bộ đã hỏi xong, Tần Du thấy xe đi vào thì vội ra đón: "Sao giờ anh mới về?"

Phó Gia Thụ nơm nớp lo sợ đi vào: "Công ty TNHH Công nghiệp Tam Hữu xảy ra chuyện lớn, hai hòa thượng người Nhật bị nghĩa quân của họ đánh c.h.ế.t rồi. Trên đường chặn rối tinh rối mù, anh vòng nhiều đường mới về kịp. Mẹ của chúng ta sao rồi? Bên chị Trần vẫn ổn chứ?"

"Hòa thượng người Nhật tới công ty TNHH Công nghiệp Tam Hữu làm gì? Họ không biết bức tranh trên lối vào công ty, Tam Hữu kháng Nhật được xem là thương hiệu tại bến Thượng Hải à."

Tống Thư Ngạn hỏi xong câu này, bỗng chốc tỉnh ngộ, bản thân đúng là ngốc c.h.ế.t được, hôm nay chẳng qua là ngày người Nhật xuống tay với Tam Hữu mà thôi.

Công ty TNHH Công nghiệp Tam Hữu và nhà máy Hưng Hoa nằm trên đường Dương Thụ, cũng là một nhà máy dệt vải, họ sản xuất khăn mặt. Từ lúc bắt đầu đã không bằng khăn thương hiệu Anchor của Nhật, nhưng sau đó, khăn thương hiệu Triangle mềm mại và thoải mái. Các nhà máy khăn mặt của Nhật sản xuất khăn thương hiệu Anchor đã bị loại khỏi thị trường Trung Quốc.

Cho dù là ngày 30 tháng 5 hay ngày 18 tháng 9, ông chủ Trần của Tam Hữu cũng luôn xông lên phía trước, đi đầu trong việc lên tiếng trên báo chí.

Hơn nữa, từ khi Tần Du hiểu biết về những ông chủ này, mới biết núi cao còn có núi cao hơn. Cô đến từ trăm năm sau nhưng tư tưởng của những ông chủ ở thời đại này đã vô cùng tiến bộ.

Chẳng hạn, ông chủ Trần này cũng là một người thực hành tiết kiệm nghiêm ngặt, giảm thiểu lãng phí, nâng cao thu nhập và phúc lợi của nhân viên. Trong nhà máy của ông ấy có thư viện, phòng y tế và câu lạc bộ. Thu nhập của nhân viên cũng thuộc top đầu trong doanh nghiệp công nghiệp và thương mại.

Lúc này, Tần Du mới hỏi một câu: "Cho nên, tranh thủ hôm nay người Nhật ra tay với Tam Hữu, nhưng lại để côn đồ Nhật nhìn đám lưu manh Trung Quốc động tay ở Hằng Nga, là để cảnh cáo?"

"Chúng nhắm vào mẹ chính là đang cảnh cáo hai cha con chúng ta." Tống Thư Ngạn nhìn cha mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK