Mục lục
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em và mẹ đi lên, để lại cho anh không gian thoải mái, em và mẹ coi trọng anh." Phó Gia Ninh khoác tay mẹ lên lầu.

Phó Gia Thụ mặc kệ hai mẹ con, sải bước lên lầu, vào phòng tắm tắm rửa, lau khô người, mặc áo choàng tắm, muốn đi ra ngoài thay quần áo, nhưng rồi lại trở về cầm bàn chải đánh răng nặn kem đánh răng, đánh răng.

Đánh răng xong anh mới thay quần áo xuống lầu, quả nhiên Tần Du đã ở dưới lầu.

Phó Gia Thụ ngồi bên cạnh Tần Du, dùng giọng nói có chút uất ức: "Anh bảo Tiểu Cường nói với em rồi, anh chờ em ở cổng nhỏ, em cũng không nhìn thời tiết bên ngoài à? Mẹ anh còn phải dùng cỏ bồng mưa che đậy cho những bông hoa kia của bà ấy đấy? Còn em thì sao?"

"Em cho rằng anh sẽ một lòng buồn bực chờ hết ba giờ, lúc trêu chọc chó chứ gì đó, không phải rất vui vẻ sao?"

Trêu chọc chó? Phó Gia Thụ sờ trán mình: "Anh đây không phải, muốn kiếm cớ, để cho em biết anh đợi em ở cổng nhỏ sao?"

"Đã có cửa rồi, anh còn có thể chờ? Lúc trước không có cửa, có người trèo tường qua."

"Đây không phải là em tức giận sao?"

"Em tức giận ba tiếng, chẳng lẽ là bảo anh chờ em hết giận rồi mới tới? Em không để ý tới anh, nhưng không nói không cho anh để ý tới em."

Đúng là như vậy. Phó Gia Thụ lần này cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ của vợ, anh đưa tay ôm lấy vợ: "Dù sao em đã không tức giận nữa! Không bằng..."

Tần Du nhìn anh: "Không bằng cái gì?"

"Không bằng ôn tập một chút?" Phó Gia Thụ nói ra lời này, liền ôm lấy Tần Du hôn lên môi cô.

Mùi hương lan lưu lại ở môi và răng anh, nếu không phải lúc này đang hôn, Tần Du đã bật cười rồi, biết anh không nghĩ phức tạp như cô, nhưng không sao, anh bằng lòng thực hành, hơn nữa còn chuẩn bị để thực hành.

"Ừ hừ!" Một tiếng ho khan, cắt ngang hai người hết sức tập trung ôn tập.

Tần Du và Phó Gia Thụ đỏ mặt quay đầu nhìn ra ngoài, Tống lão gia và Phó lão gia mặc áo dài đứng ở phía trước, Tống Thư Ngạn xanh mặt ở phía sau.

Tống Thư Ngạn đứng ở cuối cùng sắc mặt từ xanh mét thành xanh trắng, từng bước từng bước lui về phía sau, cuối cùng xoay người chạy ra ngoài. Tất cả mọi người cho rằng sự tình đã qua, không nghĩ tới Tống Thư Ngạn phản ứng lại lớn như vậy. Phó Gia Thụ lập tức đuổi theo, có lẽ là vừa mới mưa, đá hoa cương lót đường có chút trơn trượt, anh ấy không cẩn thận ngã sấp xuống đất. Tống Thư Ngạn nhắm mắt lại, buồn bực trong lòng không có chỗ phát ra, anh ấy nắm tay nện xuống đất.

Thấy con trai chật vật như vậy, Tống lão gia giơ gậy lên, gõ vào người Tống Thư Ngạn: "Tên vô liêm sỉ, chỉ như vậy mà đã mất hết nhẫn nại rồi? Lời cha nói với con, toàn bộ trở thành gió thoảng bên tai rồi? Nam tử hán đại trượng phu cầm lên được thì cũng buông xuống được, sao con lại..."

Đánh con trai hai cái, Tống lão gia cũng không xuống tay được nữa, quay lại nhìn Tần Du. Lúc này trong mắt ông Tống tràn đầy đau lòng: "Bác thật sự không biết nhà chúng bác gặp cháu là phúc hay là họa. Cháu biết rõ trong lòng nó có cháu, nhưng cháu lại lừa nó ly hôn với cháu. Cháu tính toàn từng bước để hai cha con bác nhảy vào, thừa nhận nó là anh của cháu. Cháu nói là một mũi tên trúng hai đích, nhưng thực tế là một mũi tên trúng ba đích, ngay cả nó cũng bị lôi vào. Sáng nay nó diễn một vở kịch như vậy cùng cháu, nó vốn không muốn đi, nó cầu xin bác, cho dù bị cháu mắng té tát, nó cũng nhận, chỉ xin cháu để lại cho nó một chút hy vọng. Nó không có cách nào nói thẳng với người ta là cháu với Phó Gia Thụ là tình đầu ý hợp. Bác ép nó đi, bác nói với nó, hai người không có duyên phận. Để cho nó nhận! Nó đã đi và làm rất tốt. Nhưng hai đứa, chờ một thời gian, chờ trái tim của nó có thể vượt qua điểm mấu chốt này, rồi hãng ở bên nhau, không được sao?"

Tống lão gia ở trong lòng Tần Du chính là một lão ngựa giống sau khi gieo giống lại không trông nom con cái, trong đầu ông ấy đầy những quy tắc cũ, cái gọi là tình cảm thâm sâu của đám nghé con, đối với ông ta mà nói hình như là không tồn tại.

Giờ phút này trong lòng Tần Du có một ngàn vạn lý do, cũng không muốn tranh luận với ông ta. Một người cha bảo vệ con trai, yêu cầu của ông ấy cũng không cao, chỉ cầu cô và Phó Gia Thụ có thể chờ sau khi Tống Thư Ngạn hoàn toàn tiếp nhận hiện thực, rồi mới ở bên nhau. Cô thậm chí không thể chất vấn Tống Thư Ngạn một câu: "Rốt cuộc anh thích em ở điểm nào?"

Tống thái thái lo lắng gọi: "Thư Ngạn."

Tống Thư Ngạn đưa tay cho cha mình: "Phụ thân, kéo con dậy."

Tống lão gia kéo Tống Thư Ngạn lên, Tống Thư Ngạn chậm rãi đứng dậy, anh ấy cọ cọ tay lên người, nghênh đón Tống thái thái: "Mẹ."

 

"Thư Ngạn." Tống thái thái đưa tay cầm tay con trai: "A Phương nói với mẹ con đến rồi. Mẹ nghĩ, con thích ngủ nướng, ngày mai bắt con tới đón mẹ thì không tiện, mẹ chỉ muốn đứa con này của mẹ được ngủ nướng, mẹ bảo A Phương đi lấy hai bộ quần áo, hôm nay mẹ về ở."

"Được."

Nghe thấy bà xã nói như vậy, Tống lão gia bắt tay với Phó lão gia: "Ông anh, Minh Ngọc quen ngủ sớm, chuyện kia ngày mai hãy nói."

A Phương chạy tới: "Thái thái, tôi sẽ lấy quần áo."

DTV

"Được!" Phó lão gia mang theo Tần Du và Phó Gia Thụ tiễn một nhà ba người.

Tống thái thái nói: "Thư Ngạn, con ngồi phía sau với mẹ."

"Được."

Tống lão gia chỉ có thể ngồi phía trước, Tống thái thái cùng Tống Thư Ngạn, còn có A Phương ngồi ở phía sau.

Ra khỏi biệt thự nhà họ Phó, Tống thái thái đưa tay sờ chân con trai: "Ngã đau không?"

Thì ra mẹ nhìn thấy, Tống Thư Ngạn vội vàng nói: "Mẹ, không đau, thật sự không đau."

Tống thái thái ôm con trai, Tống lão gia thở dài: "Con cũng nên hiểu chuyện, để mẹ con bớt lo."

"Con biết." Tống Thư Ngạn vội vàng nói.

"Con không biết." Tống thái thái đưa tay xoa mặt con trai: "Chúng ta vào nhà trước."

Cả nhà đi vào biệt thự nhà họ Tống. Tống thái thái giục con trai đi tắm, lại bảo A Anh mang rượu thuốc tới, nhìn con trai vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô, không còn âu phục phẳng phiu đầu tóc chỉnh tề như thường ngày, ngược lại lại giống như lúc đi học, mang theo dáng vẻ của một cậu bé ngây ngô.

Anh ấy nhìn mẹ tóc đã ngả hoa râm bôi rượu thuốc cho mình: "Mẫu thân, mẹ đừng lo lắng cho con."

"Nào có chuyện không sao? Đó là chuyện đau khổ nhất."

"Mẫu thân." Mỗi lần chỉ cần có đề tài liên quan đến Tần Du, cha anh ấy mãi mãi cho rằng chỉ là một người phụ nữ thôi mà, có gì mà không buông xuống được.

Chẳng lẽ anh ấy không muốn buông bỏ? Buổi tối nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại nghĩ, mỗi lần muốn buông tha chính mình, đều tràn đầy hối hận.

Tống thái thái đặt rượu thuốc xuống, rửa tay trong chậu nước A Phương bưng tới, cầm khăn lau tay, đưa khăn cho A Phương, A Phương đi ra ngoài rót nước.

Bàn tay gầy gò của Tống thái thái nắm lấy tay con trai: "Nói với con một chuyện, giấu trong lòng mẹ hơn hai mươi năm."

"Mẫu thân nói đi."

"Lúc mang thai con, mẹ đã nghĩ đến việc phá thai."

Những lời này của Tống thái thái khiến Tống Thư Ngạn chấn động, anh ấy vẫn cho rằng mình là đứa con duy nhất của mẹ, đối với mẹ mà nói, mình chính là tất cả của bà ấy.

"Ai cũng biết cha con không tình nguyện thành thân với, chỉ có mẹ là không biết. Mẹ chỉ biết chồng của mình là một lang quân trẻ tuổi tuấn tú, tràn đầy triển vọng. Sự thật cũng là như thế. Mẹ gặp ông ấy lần đầu tiên, ông ấy giống y như hình mẫu trong lòng mẹ. Tựa như Tiểu Du nói, mẹ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ bị lạnh nhạt. Mẹ ở trong khuê phòng, không hề nghĩ tới, ngay cả muốn có con cũng là ông bà ép cha con chung chăn chung gối với mẹ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK