Đi đến trước mặt chị họ, nhìn thấy trên mặt cô ấy vẫn còn vệt nước mắt, cô hỏi: "Chị cả, chị đang gặp phải khó khăn gì à?"
Tần Du mặc một chiếc sườn xám dài đến đầu gối khi lái xe, mặc dù có đi tất dài nhưng dù sao bây giờ cũng đang là mùa đông.
Phó Gia Thụ lấy áo khóa lông thú của cô đến và khoác lên cho cô: "Cẩn thận bị lạnh."
Tần Kim Đệ lắc đầu: "Không có gì."
"Nhà cháu hết gạo rồi, mẹ cháu đến nhà bà ngoại xin ít gạo, bà ngoại đã cho mẹ cháu mấy hũ gạo rồi, còn cho cháu một cái đùi gà nữa, nhưng lại bị ông ngoại phát hiện, ông ngoại cướp mất cái đùi gà của cháu, cũng không chịu cho mẹ cháu gạo nữa." Trường Canh kể cho cô nghe tường tận sự việc.
"Lên xe đi." Tần Du nói với chị họ.
Chị họ ngẩng đầu lên nhìn cô, Tần Du giơ tay ra nắm lấy tay Trường Canh, bị bàn tay lạnh cóng của đứa bé làm cho cô run lên một cái, cô nói: "Trường Canh, lên xe với dì nhỏ nào."
Con trai bị Tần Du kéo lên xe rồi, Tần Kim Đệ chỉ có thể theo bọn họ lên xe, đợi đến khi hai mẹ con họ ổn định rồi, Tần Du cởi cái áo khoác lông thú ở trên người ra và đưa cho hai mẹ con họ: "Đắp lên trước đi cho ấm."
"Chúng ta đi vào trong thành phố, em mua cho hai mẹ con chị thêm vài bộ quần áo."
"Nhã Vận, không cần đâu." Tần Kim Đệ nói.
Phó Gia Thụ quay đầu lại: "Chị cả, không sao đâu."
Tần Kim Đệ đoán người này có thể là em rể, nhưng không phải từ trước đến nay đều nói em rể không thích Nhã Vận hay sao? Sao tự nhiên lại vui vẻ hòa nhã thế?
Bây giờ Tần Du mới nhớ ra là mình đã quên không giới thiệu, cô nhìn Phó Gia Thụ và nói với Trường Canh: "Trường Canh, đây là dượng nhỏ của con."
"Dượng nhỏ."
Tần Kim Đệ nghe thấy vậy, đây thực sự là em rể à?
"Trường Canh, cháu chưa ăn cơm đúng không?"
Tần Kim Đệ lên tiếng trước: "Nhã Vận, không cần làm phiền em đâu."
"Không phải chúng ta có mang theo bánh ngọt sao? Để cho chị và Trường Canh ăn tạm trước để lót dạ đã nhé?" Phó Gia Thụ hỏi Tần Du.
Tần Du dừng xe, Phó Gia Thụ xuống xe mở hộp bánh ngọt và đưa cho hai mẹ con họ: "Ăn đi này!"
Tần Kim Đệ đón lấy bánh ngọt, đôi vợ chồng này không phải rất yêu thương nhau hay sao?
Phó Gia Thụ lên xe, Tần Du quay đầu lái xe đi về phía trong thành phố, cũng may là huyện Ngô Hưng cũng coi như là khá sầm uất, ngày mồng hai Tết tuy rằng có rất nhiều hàng quán đã đóng cửa rồi nhưng bởi vì chính phủ quốc dân đã nói sẽ hủy bỏ lịch cũ, vậy nên yêu cầu các thương gia vẫn kinh doanh như bình thường, trong thành phố vẫn còn không ít cửa hàng vẫn đang mở cửa.
Ban nãy nghe Trường Canh nói là bọn họ đến nhà ông ngoại để xin ít gạo và bột, Tần Du đẩy Tần Kim Đệ đến cửa hàng bán lương thực, quả thật là trong nhà Tần Kim Đệ túng thiếu quá rồi nên cũng đành đi theo, thấy em gái mua đến năm mươi cân gạo và hai mươi cân bột, Tần Kim Đệ sốt ruột đứng ở bên cạnh và nói: "Nhã Vận, không cần đâu, thực sự không cần đâu!"
"Nghe lời em đi." Tần Du nói.
Phó Gia Thụ phụ giúp chuyển đồ: "Chị nghe lời cô ấy đi."
Hiệu vải ở bên cạnh đó bán vải chất liệu Hải Đông, Tần Du mua liên tiếp mấy tấm vải lớn, nhìn thấy hai mẹ con họ ăn mặc mỏng manh như thế, chắc là trong nhà cũng không có chăn đệm, cô dứt khoát sang cửa hàng sát vách và mua hai cái chăn bông.
Lúc này Tần Du mới hỏi chị và bảo cô ấy dẫn đường đến nhà cô ấy.
Chiếc xe lái đến đầu ngõ thì không thể vào trong được nữa, Tần Du cầm chăn bông, Phó Gia Thụ vác gạo và bột, hai mẹ con họ thì cầm những thứ đồ lặt vặt khác.
Nhà của chị họ ở trong thành phố, là kiểu nhà trước là cửa hàng sau là nhà ở, lúc này đây cửa hàng ở phía trước đang đóng cửa.
Tần Du theo cô ấy đi vào trong, thấy trong sân phơi một đống quần áo lớn, mấy đứa trẻ đang nô đùa ầm ĩ, mấy người đàn ông và phụ nữ đang ngồi trong sân và nói chuyện với nhau.
"Kim Đệ về rồi à?"
"Vâng ạ!" Tần Kim Đệ chào hỏi mọi người.
DTV
"Chị cả, đây là?"
Tần Kim Đệ dắt Tần Du vào trong một căn phòng nhỏ hẹp ở bên cạnh, có một đôi vợ chồng già đang ngồi ở bên trong, ông lão đang ho liên tục, bước vào trong là một mùi thuốc nồng đậm.
Trường Canh nói: "Ông nội, bà nội, dì nhỏ và dượng nhỏ của cháu đến rồi."
Bà lão đứng dậy nhìn Tần Du, có chút không dám tin và hỏi: "Là cô ba à?"
"Cháu là Nhã Vận, là con nhà chú hai."
Tần Du đặt chiếc chăn bông mới mua lên trên chiếc giường để ở sát cửa. Phòng nhỏ như vậy, đồ bọn họ mua còn không đủ chỗ để.
"Dì nhỏ của nó à, nhiều đồ đạc như thế, liệu có ổn không?" Bà lão nói với Tần Du.
"Chị cả, sao mọi người có thể ở trong căn phòng nhỏ như thế chứ, nhà của mình mà, mình phải ở phòng chính và cho thuê những phòng khác mới đúng chứ."
Tần Kim Đệ cười khổ: "Trong nhà hết tiền rồi, chị bán nhà luôn rồi, căn phòng này là chị thuê lại thôi."
"Bác cả không muốn giúp đỡ chị à?"
Tần Kim Đệ không nói gì, Trường Canh nói: "Ông ngoại muốn mẹ cháu đi làm vợ kế cho người khác, để cháu trở thành con ghẻ."
Bà lão nói: "Kim Đệ không nhẫn tâm vứt bỏ hai ông bà già chúng tôi nên không đồng ý."
Tần Du nhất thời cũng không biết phải nói gì nữa, cô lấy một tờ phiếu gửi tiền trị giá một trăm đồng đại dương của ngân hàng Hưng Hoa ở trong túi ra rồi lấy thêm ba đồng đại dương nữa đưa cho cô ấy: "Chị, phiếu này có thể đổi tiền, chị đợi đến qua Tết là có thể đi đổi được, còn ba đồng này, chị dùng tạm trong mấy ngày này trước đi."
Nhìn thấy một khoản tiền lớn như vậy, Tần Kim Đệ vội vàng từ chối: "Như thế này sao mà được chứ? Nhã Vận, không được đâu. Hôm nay em đã tiêu nhiều tiền cho chị như thế rồi."
"Nếu như chị muốn cả nhà được sống tiếp thì cầm lấy đi."
Nghe thấy vậy, Tần Kim Đệ không từ chối nữa, cô ấy chỉ rưng rưng nước mắt và nói: "Số tiền này coi như chị vay nợ em."
"Không cần. Chị em trong nhà, chị khách sáo với em làm gì chứ? Cha chị còn hận không thể cướp hết tài sản của nhà em mới vui lòng kia kìa!"
Nghe thấy Tần Du nói thế, Tần Kim Đệ vô cùng xấu hổ: "Nhã Vận, cha mẹ chị có lỗi với chú hai và thím hai. Tại sao em và thím hai vẫn đối xử với chị tốt như thế chứ?"
"Chị là chị, cha mẹ chị là cha mẹ chị. Chị đừng có ôm cái nghiệp của bọn họ vào người." Tần Du nói với cô ấy: "Ông nội bà nội của Trường Canh còn chưa ăn gì đâu! Mọi người nấu gì ăn trước đi, em đi về đây."
Tần Du đang định ra khỏi cửa thì bỗng nhiên nhớ ra: "Chị cả, không phải hôm nay bác gái gọi em về nhà mẹ đón Tết hay sao? Không phải chị cũng là con gái đi gả chồng à? Sao chị lại không về?"
"Bọn họ không gọi chị, cũng sẽ không gọi chị đâu. Sao chị có thể lên được bàn tiệc của bọn họ chứ?" Khi gương mặt như cục bột dẻo của Tần Kim Đệ nói ra những lời này, ít nhiều gì cũng mang theo một chút oán hận.
Tần Kim Đệ tiễn Tần Du và Phó Gia Thụ ra đến đầu ngõ, cô ấy giơ tay ra nắm lấy tay Tần Du: "Nhã Vận, thấy em sống tốt như vậy, chú hai và thím hai cũng có thể yên lòng rồi."
"Bây giờ là em không yên tâm về chị đó." Tần Du nói với Tần Kim Đệ: "Chị đi vào trong trước đi! Đợi em nghĩ xem chuyện này nên làm như thế nào?"
Tần Du và Phó Gia Thụ lên xe, Tần Du vừa lái xe vừa nói với Phó Gia Thụ: "Để cô ấy vào ở nhà của chúng ta có được không?"
"Chuyện này e rằng tất cả mọi người của nhà họ Tần đều sẽ phản đối mất thôi. Dù sao thì Trường Canh cũng mang họ khác." Phó Gia Thụ nói với cô.