Mục lục
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Du kéo vali đi vào văn phòng của Kiều Hi hỏi: "Bởi vì nhu cầu của thị trưởng nước Mỹ rất mạnh, nên anh thắt chặt nguyên liệu của Hồng Kông à?"

"Yolanda, tạm thời đừng tức giận." Kiều Hi nói với cô: "Vì sự phát triển của công ty, tôi buộc phải cân bằng..."

"Cân bằng? Josh, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, tôi phát hiện anh vẫn không suy nghĩ tới mấu chốt của vấn đề. Rõ ràng là anh không sử dụng tất cả tài nguyên." Tần Du lấy sổ bút của mình ra, ở thời đại này, khoang máy bay đều không được điều áp, bút bi sẽ bị rỉ mực ra ngoài, chỉ đành cầm bút chì viết phương án của mình: "Đồng bào người Do Thái tìm anh, làm chuyện này."

Kiều Hi nhìn cuốn sổ của Tần Du: "Hộp số tìm nhà sản xuất hộp số, bogie thì tìm nhà sản xuất bogie, tháo rời xe thành các module, đóng gói cho các nhà sản xuất khác nhau? Mà không phải chúng ta tự lắp ráp hơn bảy nghìn bộ phận? Như vậy sẽ tăng nhanh năng lực sản xuất..."

"Đồng bào của anh đâu? Bọn họ có tiền, có đầu óc thông minh, bây giờ vừa tới nước Mỹ, không có việc gì làm, anh không cho bọn họ cơ hội sao? Tiền trong tay anh lẽ nào không nên đầu tư vào những công ty này sao?" Tần Du hỏi Kiều Hi: "Giảm giá xuống cho tôi, tiếp tục cung cấp linh kiện, người khác không thể hiểu tại sao tôi muốn về nước, anh lại không hiểu được sao? Thượng Hải là nhà của tôi, Trung Quốc là tổ quốc của tôi, tôi phải làm chút việc gì đó cho đất nước."

Tần Du ném một phương án thiết kế cốt lõi của một chiếc xe địa hình dẫn động bốn bánh cho Kiều Hi: "Anh nên cho người hoàn thiện mẫu xe này càng sớm càng tốt, khả năng leo trèo của nó. Trên chiến trưởng nó có thể đối mặt với môi trường khắc nghiệt, sau này sẽ là loại xe chủ lực khác của chúng ta. Hoặc là mọi người cùng nhau kiếm tiền, hoặc là các anh chơi, tôi rút lui."

Thực ra trong tay Tần Du vẫn còn một phương án thiết kế cốt lõi xe tải, nhưng cô không đưa ra.

Loại xe chủ lực hiện giờ của Oka đều là Tần Du thiết kế, đến cả chiến lược marketing cũng do cô quyết định. Kiều Hi biết năng lực mình rất mạnh, nhưng anh ấy cũng biết xuất sắc và thiện tài có sự khác biệt, Yolanda mới là linh hồn của Oka.

"Tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo đảm cung ứng cho Hồng Kông trước."

Trong vòng nửa năm có thể gửi hàng tới, cô vẫn có thể lắp ráp dây chuyền từ Hồng Kông đến Quảng Châu, nửa năm sau thì sao? Lãnh tụ Hoa Kiều Nam Dương đã tìm được rất nhiều nơi tốt ở Yangon Miến Điện cho cô. Cô muốn chuyển tới Yangon, con đường từ Miến Điện tới Vân Nam sắp được xây dựng rồi, xe sẽ được gửi qua đường Miến Điện.

Gần như tất cả Hoa Kiều ở Nam Dương và Hoa Kiều trên toàn thế giới đều hào phóng quyên góp. Số tiền quyên góp hàng năm của Hoa Kiều còn nhiều hơn chi tiêu quân sự của chính phủ.

Ông Trần bảo cô cứ yên tâm lắp đặt, tiền sẽ được duy trì đủ. Vậy thì mình chỉ cần làm được điều này, lối đi đến đâu thì cô sẽ đi đến đó.

Còn chưa đợi cô đi, Kiều Hi đã đưa một lô vật liệu, còn tự bảo đảm rằng luôn ưu tiên cô hàng đầu: "Yolanda, Oka không thể mất cô, chúng tôi đợi cô quay lại."

"Tôi biết, người nhà tôi đang xin visa, bọn họ sắp sang rồi. Người nhà ở đâu thì nơi đó chính là nhà của tôi."

"Được." Kiều Hi tiễn Tần Du tới sân bay.

DTV

Tần Du đi vội vàng, cô vừa về đã phân bổ kế hoạch cung ứng xe cho lần đàm phán này. Bởi vì đã có thỏa thuận từ trước nên cho ông Khương cũng không nhiều, chỉ có năm mươi chiếc xe, ông Khương không khỏi thấy thất vọng.

Tần Du lấy một bộ bản thiết kế ra: "Ông Khương, đây vốn là bản thiết kế hệ thống động lực của Oka, mong ông chuyển nó cho nhà sản xuất có liên quan, có thể cải thiện mức tiêu thụ nhiên liệu, cải thiện hiệu suất động cơ. Tôi chỉ hiểu tiếng Anh và tiếng Đức, nếu có thắc mắc hãy phiên dịch ra rồi chuyển lại, bất cứ vấn đề về kỹ thuật gì, tôi sẽ cố gắng hết sức trả lời."

"Cô Tần, cô?"

Tần Du không muốn quan tâm tới Liên Xô năm 1042 vì lợi ích của chính mình ở chiến trường Châu Âu mà ký kết hiệp định với Nhật Bản. Chí ít bây giờ Anh Mỹ đang nhập nhằng, Liên Xô đập tiền cho người tới giúp đỡ, trên báo bây giờ toàn là máy bay Liên Xô đang ở Nam Kinh, Thượng Hải.

 

Huống hồ những kỹ thuật này, có thể ở lại Trung Quốc dưới một hình thức khác trong những ngày cô rời đi.

Chờ hai bé cưng ngủ rồi, Tần Du trải bản vẽ ra, cầm thước góc và bút chì tiếp tục vẽ.

Tới thời đại này, cô lần nữa quay lại vẽ tay, từng đường thẳng và vòng tròn một. Không có chức năng tự động sửa chữa và nghiệm chứng thì đành tự mình tính toán sửa chữa.

Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Tần Du đi ra mở cửa, thấy mẹ chồng đứng bên ngoài thì vội hỏi: "Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ?"

Từ ngày cha chồng gặp nạn, mẹ chồng lại là người kiên cường nhất. Nhưng mới qua ba tháng mà tóc đã bạc trắng, vóc người hơi nở nang đã gầy thành như hiện tại cũng không lừa được ai cả. Đừng nói là niên đại này, trăm năm sau cũng hiếm có cặp vợ chồng nào tình cảm như cha mẹ chồng cô.

"Bọn nhỏ ngủ cả chưa?"

"Ngủ rồi ạ."

"Chúng ta sắp đi, mẹ muốn nói riêng với con đôi lời."

Tần Du nhẹ nhàng kéo mở cửa phòng, cùng mẹ chồng vào trong.

Phó thái thái ngồi xuống ghế sô pha, nắm tay Tần Du: "Tiểu Du, dù nơi này cần con đến thế nào chăng nữa, con cũng phải nhớ, con là mẹ của hai đứa trẻ. Gia Thụ là đàn ông, đàn ông phải có năng lực gánh vác. Thời kỳ này mẹ không nói được nó cái gì. Như cha con nói rồi đấy, khi quốc nạn xảy ra, đàn ông bảo vệ nước, phụ nữ bảo vệ nhà. Con nhất định phải đặt bản thân lên đầu, mọi người đều đang chờ con."

"Mẹ, con biết. Con nhất định sẽ bình an tìm về với mọi người, Gia Thụ cũng sẽ bình an."

"Vậy thì tốt rồi, cũng không cần lo lắng bà cháu chúng ta nhiều quá. Có Gia Ninh và Ni Nhi rồi, hai đứa nó đều còn trẻ, có thể lo toan được."

Kaufman không nỡ để Phó Gia Ninh rời khỏi Delta, dứt khoát luân chuyển cô đến Delta New York. Phan tiên sinh viết thư cho một người bạn đang giảng dạy ở trường nghệ thuật Parsons, đề cử mấy người Ni Nhi tới đó tiếp tục học tập, sinh hoạt tại New York cũng tiện, thế nên New York là lựa chọn tốt nhất.

"Vâng!"

Tần Du đưa người nhà lên tàu. Một nhà già trẻ cộng thêm gia đình A Phương, Văn Tú và gia đình bà Trương đúng là khá đông. Tại niên đại này có thể đưa nhiều người như vậy đi cũng may nhờ bọn họ xây dựng công ty ở nước Mỹ ném ra đều là vàng thật bạc trắng, vậy nên mới có thể tới đó.

Bởi vì đến đó ở lâu, thành ra gói toàn bộ những thứ có thể gói trong nhà, thậm chí những đồ cổ mang từ Thượng Hải tới cũng bao gói lại, đưa hết lên tàu hàng.

Tần Du nhìn căn nhà trống rỗng, nhấc mấy rương hành lý lên xe, sau này cô sẽ ăn ở tại xưởng luôn.

Người liên lạc Hoa kiều ở Nam Dương nói với cô rằng, bên chỗ Yangon đã chuẩn bị xong, cô có thể dọn tới bất cứ lúc nào. Căn xưởng tổng cộng sáu nghìn mét vuông, chẳng qua là vì thời gian gấp rút quá nên chỉ có thể dựng mái tôn vô cùng đơn sơ. Mà cạnh đó là khoảng trống để dành viện trợ Hoa kiều.

Hiện tại đã là tháng 5 năm 1938. dù Nhật Bản hống hách nói sẽ thâu tóm Trung Quốc trong vòng ba tháng, nhưng hiện tại đã qua gần mười tháng, quân dân Trung Quốc vẫn ương ngạnh chống cự. Càng là như thế, Nhật Bản càng giống nghiện cờ bạc, thua càng nhiều thì tiền cược chất càng cao, càng không thể buông tha. Tình cảnh thành phố nào đó thất thủ, m.á.u thịt tung tóe đã dần thấy nhiều không lạ...

Vũ Hán không còn an toàn nữa, xí nghiệp vừa khôi phục sản xuất chưa được mấy ngày đã bị di dời lần thứ hai. Lúc này ai nấy đều bội phục ánh mắt đúng đắn của Tống Thư Ngạn, có thể tiên đoán trước một bước, rời đến Hương Cảng và Trùng Khánh đúng là lựa chọn thích hợp nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK