Tiểu Thất nhà mình có ủy khuất gì cũng chưa bao giờ về nói với nhà mẹ đẻ, nhưng có nói hay không, làm anh chị chẳng lẽ còn nhìn không ra? Nhị lão gia lớn hơn Chu Minh Ngọc mười bốn tuổi, Chu gia nam nữ lẫn lộn, phía trên có chị cả, Nhị lão gia là anh cả, bởi vì chênh lệch tuổi tác nên anh cả chị cả đối với đứa em gái này cũng không khác gì con gái của mình, biết gả nhầm em gái cho một người không phải người rồi, nhưng phải làm sao? Chỉ có thể nhẫn nhịn. Nghe Tiểu Thất tức giận ngất xỉu, Nhị lão gia ngồi không yên, đứng lên nói: "Thư Ngạn đang đi du học, cậu không chỉ không dựa vào được, còn làm cho con bé ngột ngạt. Tiểu Thất có chuyện gì đều gánh vác một mình, thân thể làm sao có thể khỏe được?"
Lời này Tống lão gia không thể phản bác, mấy ngày nay bản thân cũng mất ngủ, ăn không ngon, cuối cùng cũng cảm nhận được cuộc sống của Minh Ngọc, vừa mới đi thăm Minh Ngọc, bà ấy cười vui vẻ như vậy nhưng khi nhìn thấy ông ấy lập tức thu hồi nụ cười, còn quay đi không để ý tới ông ấy, trong lòng ông ấy lại càng khó chịu.
Tống lão gia nhận sai vô cùng thành khẩn nói: "Đều là lỗi của em. Là em mấy năm nay không để Minh Ngọc ở trong lòng, mới khiến cho thân thể cô ấy đang yên đang lành lại lâm bệnh như vậy."
Trước kia em vợ khuyên như thế nào cũng không nghe, hiện tại ông ấy lại có thái độ tốt như vậy?
Chu nhị lão gia cũng bối rối, vì cái gì? Ông ấy cũng không rõ, hỏi: "Thư Ngạn muốn ly hôn, Tiểu Thất tức giận ngất xỉu, đó cũng là chuyện của Thư Ngạn và Tần thị, có liên quan gì đến chuyện hai người ly hôn? Không phải báo chí truyền đi ồn ào huyên náo, nói Thư Ngạn cổ động mẹ nó ly hôn với cậu sao? Tiểu Thất là con gái nhà họ Chu, chúng tôi tự nhận có phương pháp dạy con gái, con gái nhà chúng tôi làm sao có thể làm ra chuyện đồi phong bại tục này?"
"Cậu, ly hôn không phải đồi phong bại tục, mà là giải trừ một cuộc hôn nhân bất hạnh, cởi bỏ gông cùm xiềng xích cho mình." Tống Thư Ngạn tranh luận với Chu Nhị lão gia.
Chu tứ lão gia nổi giận: "Nói láo, ly hôn còn không phải đồi phong bại tục? Ly hôn là vinh quang đúng không? Tôi ở Ninh Ba, người khác nói với tôi: "Cháu ngoại nhà ông ly hôn rồi." Mặt mũi của tôi đều bị tên hỗn trướng như cháu làm mất hết rồi. Mẹ cháu mà ly hôn thì sau này tôi ra ngoài trên mặt phải che thêm một miếng vải. Con gái nhà họ Chu không chỉ không dạy được con trai, ngay cả chính mình cũng muốn ly hôn, đúng là không có phép tắc, những đứa cháu họ của cháu làm sao mà lập gia đình được? Còn cậu của cháu thì sao? Cậu Hai của cháu vẫn là người đứng đầu nhà họ Chu, cháu bảo anh ấy sau này phải làm sao để mọi người tín phục đấy?"
Tín phục: tin tưởng và tuân theo, nghe theo.
DTV
Chu tứ lão gia giơ gậy lên muốn đánh Tống Thư Ngạn. Tống Thư Ngạn dứt khoát quỳ xuống đất: "Cậu Tư thương cháu nhất, lúc cháu còn nhỏ, cha không ôm cháu, cậu Tư làm ngựa cưỡi cho cháu, anh họ dẫn cháu đi bắt nòng nọc, cháu bị ướt, cậu đánh m.ô.n.g anh họ nhưng chỉ vỗ cháu một cái, nói đánh cháu đau thì mẹ cháu sẽ buồn. Cậu muốn đánh thế nào, phạt thế nào, Thư Ngạn đều chịu. Việc mẹ cháu ly hôn với cha cháu quả thật là chủ ý của cháu."
Gậy chống của Chu Tứ lão gia làm sao cũng không hạ xuống được, đây là con trai của Tiểu Thất, đây là cháu trai ông ấy thương nhất, ông ấy tức giận: "Sao cháu lại làm như vậy?"
"Thư Ngạn, vậy cháu hãy nói cho chúng ta biết, vì sao cháu muốn để mẹ cháu và cha cháu ly hôn?"
Tống lão gia vốn cho rằng cuộc hôn nhân này không thể cứu vãn, lúc trước ông ấy không phải không nghĩ tới muốn tìm người nhà mẹ đẻ Minh Ngọc, thứ nhất là người nhà mẹ đẻ Minh Ngọc không chào đón ông ấy, thứ hai là sợ Minh Ngọc biết ông ấy chủ động đi tìm người nhà mẹ đẻ của bà ấy thì càng hận ông ấy.
Hiện tại hai anh trai tự mình tới đây, liền đánh cược một lần, trông cậy vào vợ có thể nghe lời hai người anh, có thể cùng ông ấy sống an ổn, bách niên giai lão.
Tống lão gia bất chấp tất cả cũng quỳ xuống nói: "Cầu xin hai anh khuyên nhủ Minh Ngọc, khuyên cô ấy hồi tâm chuyển ý. Cô ấy nói cái gì em đều nghe, cô ấy nói cái gì em đều sửa. Em đã suy nghĩ rồi, em sẽ trở về giải tán mấy di thái ở quê nhà, chia tiền tài ruộng đất để cho mấy người bọn họ đều có thể trải qua cuộc sống giàu có là đủ rồi. Em và Minh Ngọc còn có Thư Ngạn, cùng nhau đi Thượng Hải, về sau Hải Đông giao cho Thư Ngạn, chờ Thư Ngạn kết hôn sinh con xong, em và Minh Ngọc ngậm kẹo đùa cháu. Tuyệt đối không hai lòng."
Hai vị lão gia cũng không nghĩ tới, cái này tên em vợ hỗn trướng này sẽ nói ra lời như vậy. Mặt trời mọc đằng tây à?
Bộ dạng này của ông ấy, Chu Tứ lão gia liền cảm thấy không đúng, nhìn Tống Thế Phạm gầy gò, lập tức hiểu được, đá một cước vào người Tống Thế Phạm: "Đồ khốn kiếp, không phải là mày nhiễm bệnh gì bẩn thỉu, biết mình không còn sống được bao nhiêu ngày, lúc này mới nghĩ đến Tiểu Thất?"
Đá Tống Thế Phạm xong, Tứ lão gia cảm thấy mình có bị nhiễm phải thứ bẩn gì đó hay không, vội vàng thu chân về, vẻ mặt bất bình nhìn Tống Thế Phạm.
Ông ấy lại nhìn Tống Thư Ngạn, càng nghĩ càng đúng, trừ khi là như vậy, nếu không cháu ngoại nhà mình không đến mức không có đầu óc như vậy, nhìn đi sao cháu ngoại không chịu nói? Chắc chắn là có nội tình nói không nên lời.
Tứ lão gia đưa tay kéo Tống Thư Ngạn đứng lên: "Thư Ngạn, có phải như vậy không? Nếu như vậy, cũng không cần phải ly hôn, hai mẹ con các con dọn ra ngoài, để cho người này chịu đau đớn một mình ở chỗ này, chờ nó c.h.ế.t liền sạch sẽ."
Tống Thế Phạm không nghĩ tới anh Tư sẽ nói ra lời như vậy, ông ấy còn nhỏ hơn anh Tư tám tuổi đấy? Muốn ông ấy c.h.ế.t đến vậy sao? Còn mong ông ấy bị dương mai lở loét chết? Tống lão gia nói: "Em đâu có mắc bệnh gì đâu ạ?"
"Mày không nhiễm bệnh gì bẩn, không phải muốn c.h.ế.t thì làm sao có thể hồi tâm chuyển ý? Chỉ nghĩ đến Minh Ngọc thôi à? Sống chó mười năm nay, bây giờ đột ngột muốn trở thành người à? Cho dù con lừa có quay đầu lại, mày cũng không có khả năng quay đầu a!" Chu tứ lão gia làm sao có thể tin tưởng tên em rể này có thể quay đầu lại.
Tống Thế Phạm phát hiện quả nhiên không thể nói đạo lý với anh Tư: "Em thật không có bệnh, em đã suy nghĩ kĩ, người trong lòng em là Minh Ngọc."
"Hừ!"
"Hừ!"
Hai vị lão gia nghe thấy lời này liên tiếp lên tiếng, lần này Tứ lão gia để cho Nhị lão gia nói chuyện trước, Nhị lão gia cười lạnh: "Trong lòng mày có Minh Ngọc? Tống Thế Phạm, câu này là câu nói buồn cười nhất trên đời đấy. Trong lòng có con bé? Có con bé mà làm cho con bé là một cô nương như hoa như ngọc phải làm góa phụ cho mày hơn mười năm?"
"Anh Hai, là em không tốt, là em phụ Minh Ngọc, nhưng em thật lòng. Em chỉ muốn cùng Minh Ngọc bạc đầu, em chỉ muốn cùng Minh Ngọc về sau chôn cùng một chỗ. Em không muốn ly hôn với cô ấy. Cầu xin hai anh, khuyên nhủ Minh Ngọc, dù cho cô ấy vẫn ở chỗ Tiểu Du, chỉ cần cô ấy vẫn là vợ của em, giống như trước kia, Tết âm lịch, Trung thu chúng ta có thể cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, Tiết Thanh Minh cùng em về quê bái lạy với cha mẹ." Một người đàn ông như Tống lão gia nghĩ tới những đêm dài gian nan này, thực sự hối hận rơi nước mắt.
"Nếu như, ông ấy vẫn giống như trước kia, mẹ cháu hẳn là có thể chấp nhận, dù sao giữa bọn họ cũng không cần tiếp xúc gì. Chỉ là cha dường như hồi tâm chuyển ý, muốn cùng mẹ cháu tốt lên, nhưng mẹ sợ ông ấy, sợ ở cùng một chỗ với ông ấy cho nên muốn ly hôn." Tống Thư Ngạn mơ hồ nói.