Mục lục
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cuộc Chu Minh Ngọc không kìm lòng được, chạy xuống lầu đuổi theo ông ấy.

Ông Tống đang mở cửa xe, đứng trước cửa xe rồi cười nói: "Tôi đi đây."

Tống Thư Ngạn lái xe rời đi, ông Tống quay đầu nhìn qua cửa kính, thấy Minh Ngọc đang ôm Tiểu Du khóc.

Tống Thế Phạm trở về nhà, tắm rửa xong nằm ở trên giường. Nghe thấy tiếng gõ cửa, nhìn thấy con trai mặc đồ ngủ đi vào: "Con làm gì thế?"

"Con ngủ cùng cha."

Hai cha con nằm trên một chiếc giường. Tống Thư Ngạn nói với ông ấy rằng khi còn nhỏ, anh ấy đã rất ngưỡng mộ Phó Gia Thụ vì có một người cha như vậy. Nhất là khi lần đầu tiên Phó Gia Thụ thức dậy phát hiện quần mình bị ướt, cha anh sẽ nói cho anh biết là có chuyện gì. Ông còn kể lại ban đầu quen biết với mẹ anh như thế nào, còn nói...

Thằng khốn này, bây giờ lại nhắc nhở ông ấy làm cha chẳng xứng chức gì. Tống Thế Phạm đá con trai mình một cước: "Đừng nói nhảm với cha, cha nói cho con biết, mau cưới càng sớm, sinh cho cha một đứa cháu trai càng sớm càng tốt. Trên đời này đầy phụ nữ tốt, không chỉ có mỗi mình Tiểu Du, cha nói cho con biết..."

Tống Thư Ngạn lại đưa tay móc ngoéo với ông cụ nhà mình: "Hay là thế này đi, nếu cha trở về thì trông con trai giúp con, nếu không trở về thì cha hối lộ với Diêm Vương làm con trai của con nhé?"

Tống Thế Phạm nghe thấy những lời ngỗ nghịch bất hiếu như vậy, đè con trai xuống đánh cho một trận:

"Láo toét, thế ông đây phải chờ ba bốn mươi năm dưới đất. Lúc đó con cũng sáu bảy mươi tuổi rồi, còn có thể cho sinh à?"

Ông đây còn muốn đợi mẹ anh đấy, Tống Thư Ngạn không nói thêm gì nữa.

 

Sáng sớm thức dậy, ông Tống dùng bữa sáng, phát hiện trong món mì hôm nay không chỉ có một quả trứng mà còn có một miếng cá hun khói. Ông ấy lắc đầu mỉm cười rồi ăn mì, mẹ Trương thật là!

Ăn sáng xong, ông ấy ôm Thư Anh và kéo tay Thư Mỹ. Thư Anh đã gần bốn tuổi ở với cha từ khi cô bé có trí nhớ. Cha từng làm ngựa cho cô bé cưỡi, Thư Mỹ vẫn còn nhớ hồi nhỏ lúc ở nhà tổ, nhưng những năm gần đây cô bé đã không còn sợ cha mình nữa.

 

"Tiểu Mỹ, cha phải đi rồi."

"Cha đi đâu thế?"

"Cha, con muốn..." Thư Anh nghe nói cha sắp đi, nhưng chỉ biết rằng mỗi lần ông ấy đi xa đều sẽ mang rất nhiều đồ về cho cô bé.

"Cha..."

Ông Tống không tài nào nói ra sự thật cho bọn trẻ. Chúng còn nhỏ như vậy, ông ấy đặt bàn tay nhỏ bé của Thư Mỹ lên mặt mình: "Khi cha đi vắng, các con phải nghe lời mẹ, nhất định phải nghe lời anh trai và chị Tiểu Du nhé, được không?"

"Vâng ạ!" Thư Mỹ ngoan ngoãn nói với ông Tống như thường lệ.

Ông ấy đứng dậy cúi đầu nhìn Tiểu Tứ xinh đẹp nhưng nhát gan rồi nói: "Tôi không ở đây nữa, hãy chăm sóc hai đứa trẻ. Nếu cô muốn kết hôn, Thư Ngạn và Tiểu Du cũng sẽ chăm sóc tụi nhỏ và coi chúng như em ruột của mình."

"Lão gia..."

Tống Thế Phạm lại lên lầu, mặc một chiếc áo, quần lụa đen, đeo đồng hồ trên tay, cầm một chiếc mũ mềm. Sau đó ông ấy đi xuống lầu, cầm gậy ba tong đi ra khỏi cửa.

Ông Hà đã mặc trường sam đã đợi sẵn, mở cửa xe, Tống Thế Phạm lại nhìn đứa con trai đang ôm Thư Anh rồi mỉm cười: "Cha đi đây."

Tống Thư Ngạn gật đầu.

Mặc dù hai bên đã đình chiến, lấy cầu và đường Tứ Xuyên làm ranh giới, người Tây Dương ở phía Nam vẫn đang rà soát bắt bớ, đội tuần tra của Ấn Độ canh chừng. Còn phía Bắc bị người Nhật canh giữ, xe cộ có thể đi qua, người dân có thể đi lại nhưng thỉnh thoảng sẽ bị kiểm tra.

Ở bên kia cây cầu, Kim Phúc Tường dẫn theo một nhóm người đứng ở đó. Đám người phía sau được trang bị đầy đủ vũ khí, trông không giống người thường.

Ông Hà đi cùng Tống Thế Phạm đến giữa cầu, ông ấy chắp tay: "Ông anh, cảm ơn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK