Mục lục
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có phải Hải Đông sắp công bố sản phẩm tốt không? Thế nên em mới vội vàng trở thành nhân vật nổi tiếng mà các báo thi nhau đưa tin à?" Ông chủ Kim chế giễu.

"Hải Đông liên tục có hàng mới, muốn công bố lúc nào chẳng được." Ông chủ Tống nói: "Nghe nói gần đây anh định quay phim à?"

"Đúng thế! Mở nhà hát, mở vũ trường, mới mẻ nhất vẫn là phim." Ông chủ Kim nhìn Tần Du: "Tiếc thật đấy! Gần đây anh đang tìm diễn viên nữ, chọn mãi mà vẫn chưa ưng ai, nghĩ lại mới thấy anh đã gặp người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tài mạo song toàn như cô Tần. Những cô gái xinh đẹp đến từ gia đình bình thường kia không hợp ý anh được."

"Được ông chủ Kim khen ngợi như thế, đúng là vinh hạnh của tôi. Nhưng bến Thượng Hải có rất nhiều người đẹp, tôi tin ông chủ Kim có con mắt tinh tường." Tần Du nói với ông ta: "Nếu bộ phim kiếm được tiền, tôi sẽ để ý những căn nhà phù hợp với ông nhé? Khi đó mong ông chiếu cố việc làm ăn của tôi."

"Nào có, nào có! Phải là cô Tần chọn tôi để phát tài!" Ông chủ Kim chắp tay với Tần Du: "Mọi người dùng bữa thong thả nhé."

"Cảm ơn!"

Ông chủ Kim dẫn người đi tìm chỗ ngồi, mở báo ra đọc, vừa đọc vừa cười, ông chủ Tống cũng là người có m.á.u mặt trong số các ông chủ ở Ninh Ba, từng này tuổi rồi, con trai ly hôn, ông ấy cũng ly hôn, cuối cùng còn không giải quyết được mấy di thái thái.

Thỉnh thoảng lại bị ông chủ Kim nhìn, ông chủ Tống như ngồi trên trên đống than, khó khăn lắm mới chịu đựng đến khi bữa tiệc kết thúc, ông ấy dẫn ông chủ Hầu đi, Tống Thư Ngạn ở lại Vân Hải, khi đưa họ ra ngoài, tới trước xe, Tống Thư Ngạn nhớ ra một chuyện: "Cha, Kiều Hi có một người bạn làm thuốc nhuộm, lần này gửi máy đi, tiện thể gửi thêm mấy công thức để cải thiện màu sắc nhé, có thể cải thiện các vấn đề phai màu, ố vàng, bị giòn của vải in hoa. Sau khi thử nghiệm thành công, con cũng sẽ chuyển giao cho hai người."

Ông chủ Hầu nghe mà kinh ngạc, đây đều là bí mật của nhà máy sản xuất in và nhuộm, thật ra Tống lão gia đã cho Thân Minh rất nhiều công thức độc đáo của Hải Đông từ sau khi vào Thân Minh, nếu giải quyết được mấy vấn đề này thật, chất lượng sẽ tăng mạnh. Nếu họ chuyển giao hết những thứ này cho nhà máy Thân Minh, nhà máy Thân Minh sẽ hời to còn gì nữa?

Ông chủ Tống biết ông chủ Hầu đang nghĩ gì, sau khi lên xe, ông ấy nói: "Chúng ta phải hợp tác với nhau để tăng thị phần. Cũng không thể giúp hết các nhà máy tư nhân trong nước đúng không? Những nhà máy khác sao chép mẫu hoa của chúng tôi, tôi không so đo đã là tốt lắm rồi? Mà cũng chỉ có thể làm cùng những người đáng tin cậy."

Nghe thấy thế, ông chủ Hầu chỉ nói: "Thực sự rất cảm ơn ông."

Xe chạy về nhà, phóng viên của báo lá cải đang ngồi xổm trước cửa, thấy xe của ông ấy, họ liều mạng ghé vào cửa sổ xe: "Ông Tống, xin hỏi những gì mà Nhị di thái của ông nói có đúng sự thật không? Ông không đưa đủ tiền cho gia đình, vợ cũ của ông - nữ sĩ Chu Minh Ngọc mới là người chu cấp cho gia đình à?"

May mà vệ sĩ đã đến kéo phóng viên không biết điều này đi, xe chạy vào biệt thự nhà họ Tống, ông Tống đang định xuống xe thì phát hiện trên ghế có một tờ báo, ông ấy đã mất hết thể diện rồi, cũng biết tờ báo này không viết được gì tử tế, nhưng vẫn muốn đọc xem các báo thêu dệt, nói xấu ông ấy thế nào.

Nhờ ánh đèn dưới ban công, Tống lão gia ngồi đọc báo trong xe, tiêu đề trên trang báo là "Tên Trung Quốc keo kiệt Tống Thế Phạm", Tống lão gia đọc tiếp, mới biết đây đúng là một góc nhìn hoàn toàn mới, miêu tả ông ấy như một tên bủn xỉn, cắt xén tiền sinh hoạt của vợ và các di thái thái, bắt họ sống trong túng thiếu, hơn nữa sau khi tới Thượng Hải, ông ấy chỉ cho họ ăn mì Dương Xuân, không có nổi một quả trứng, người hầu còn nói họ chỉ được ở đến lúc nào, ăn tới lúc nào...

Vớ vẩn! Những tờ báo lá cải này gần như đang bôi nhọ ông ấy, ông ấy là người như thế à? Bài báo còn nói đây là tin độc quyền, hôm nay Tam di thái bị đánh đã kể cho họ ghi, kể cóc khô chứ, Tống lão gia bước xuống xe, xông vào nhà.

"Dương Kim Hoa, bà xuống đây cho tôi!" Tống lão gia gào lên bên dưới.

Nếu biệt thự không được xây kiên cố, có khi sàn ở tầng trên cũng sập rồi.

 

Vẫn không thấy bà ba xuống tầng, mẹ Lưu bước đến, nói: "Lão gia, các di thái thái đang ở nhà phụ ạ!"

Tống lão gia rảo bước lên tầng hai, băng qua hành lang, gọi: "Dương Kim Hoa, bà đâu rồi?"

Ngũ di thái mở cửa ra, trông thấy gương mặt sa sầm của ông ấy, bèn chỉ sang phòng bên cạnh: "Đây này!"

Tống lão gia đạp cửa mấy lần, những người khác đều ùa ra xem, Tam di thái mới mở cửa: "Lão gia, có chuyện gì thế?"

Chắc ông ấy bị mỡ lấp mất não, đầu óc mê muội nên mới coi trọng loại ngu xuẩn thế này, lần đầu tiên Tống lão gia giơ tay tát Tam di thái.

Ông ấy đã làm hết mọi chuyện, nhưng chưa bao giờ đánh phụ nữ, ai cũng sững sờ, hôm nay Tam di thái đã bị đánh lần thứ hai, giờ tai bà ấy cũng ù đi.

Tống lão gia nghĩ đến việc bà ấy còn nói thế trước mặt Tiểu Du, gì mà kết cục giống nhà chính chứ. Ông ấy càng thêm giận dữ, lại giơ tay lên, Tam di thái đang choáng váng vì bị đánh cũng không biết đường tránh, may mà Đại cô thái thái mắng: "Vũ phu, ngừng tay!"

Đại cô thái thái kéo Tống lão gia: "Em làm gì thế hả?"

DTV

Bị chị cả kéo lại, Tống lão gia ném tờ báo vào mặt Tam di thái: "Mẹ kiếp, ai keo kiệt? Mẹ nó chứ, tiền tôi tiêu cho bà chưa đủ nhiều à? Bảo các bà ăn mì Dương Xuân để nhớ lâu vào, không ngờ bà lại móc nối với phóng viên bên ngoài, gọi điện cho hắn, bảo hắn viết bài báo thế này về tôi?"

Lúc này Tam di thái đâu dám nhận tờ báo, Đại cô thái thái khom người nhặt tờ báo lên, đọc hết bài báo rồi mắng Tam di thái: "Đồ của nợ!"

Đại cô thái thái đẩy em trai: "Em về phòng đi!"

Bị chị đẩy vào phòng, Tống lão gia ngồi trong phòng với vẻ chán chường, Đại cô thái thái khuyên nhủ ông ấy một lúc lâu, cuối cùng nói: "Thế Phạm, em nghĩ kỹ cho chị xem nên xử lý những người này thế nào, dù sao cũng không giữ lại được!"

Tống lão gia ngồi đó cả đêm, mới sáng sớm đã cho người ra ga mua vé rồi gọi các di thái thái đến, cùng đi ra ga, vừa vào ga, ông ấy đã nghe thấy đứa bé bán báo rao:

"Báo đây! Báo đây! Nữ sĩ Chu Minh Ngọc phủ nhận chuyện Tống Thế Phạm keo kiệt."

Nghe thấy giọng nói này, Tống lão gia mua một tờ báo, ông cúi đầu đọc bài viết, có phóng viên đã đến hỏi Chu Minh Ngọc.

Minh Ngọc nói: "Nếu bảo ông Tống Thế Phạm keo kiệt thì đúng là đang nói xấu ông ấy. Ông ấy chưa bao giờ bủn xỉn với phụ nữ, cũng rất khoan dung với người hầu. Sở dĩ không đủ tiền chi trả là do ông ấy rất chiều mấy di thái thái này, dẫn đến việc khi đi cùng ông ấy, các di thái thái khác hẳn lúc ở nhà, cứ đòi này đòi kia, bằng không, chỉ có mấy người thôi, sao một nghìn đồng đại dương vẫn không đủ chứ? Thế nên đã có rất nhiều khoản chi không cần thiết, tôi cũng không muốn tranh cãi với ông ấy vì chút tiền, chỉ thế thôi."

Cuối cùng, bài viết kết luận rằng ông Tống Thế Phạm không cố tình bắt vợ chi trả cho gia đình, vì nữ sĩ Chu Minh Ngọc và ông Tống Thế Phạm có bất đồng nên bà ấy không muốn giải thích thêm với ông ấy, bà Chu lại có tiền nên cũng bù một ít vào, đúng là không nhất thiết phải gắn mác "bắt vợ nuôi di thái thái" cho ông Tống.

Đọc bài báo này xong, Tống lão gia cảm thấy rất phức tạp, không ngờ người đứng ra nói đỡ ông ấy lúc này lại là Minh Ngọc. Hơn nữa câu bà ấy nói còn có ý khác, đó là bà ấy không buồn quan tâm tới ông ấy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK