Phó lão gia nói lại chuyện cũ: "Ngày đó bác không muốn liên hệ với Hồ Nhị, trong những năm gần đây, bất kể chính phủ nào coi chúng ta như một cái ví, mọi người đều bảo lãnh trái phiếu và vay tiền, thực sự không có hồi kết. Nếu đêm qua có hứa hẹn thì cũng nên liên lạc nhiều hơn. Trong mọi trường hợp, các ngân hàng nước ngoài không còn có thể đóng vai trò chi phối thị trường tài chính Trung Quốc."
Nghe thấy Phó lão gia ôm lấy hi vọng với tương lai, Tần Du nghĩ đến siêu lạm phát sau này, chỉ có thể nói hi vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn, nhưng cho dù kết cục như thế nào thì có làm cũng tốt hơn là không làm gì.
Cuối mùa thu thường là mùa ế hàng để bán vải hoa, nhưng năm nay, bạn có thể nghe thấy những tiếng rao hàng bất tận trên khắp các con đường và ngõ hẻm của Thượng Hải.
"Đến đây đến đây! Đại giảm giá, vài hoa Nhật Bản giá gốc là hai hào, bán một hào bảy một thước, dùng bền không phai màu!"
"Một hào một phần ba tấm vải hoa Nhật Bản, cô mua về nhà, già thích, nhỏ khen, đều khen cô là chủ nhân gia đình."
"Ông đi qua bà đi lại đừng có bỏ qua, vải hoa Nhật Bản chín xu chín một thước, không mua là thiệt thòi đó, không lừa đâu!"
"Cửa hàng vải Phúc Tường đóng cửa! Ông chủ nợ nần chồng chất, theo vợ lẽ bỏ trốn! Chúng tôi không còn cách nào khác, chúng tôi hết cách rồi đành phải lấy vải dệt bằng máy móc còn tồn trong kho để bù tiền công, giá gốc cũng phải ba hào, bây giờ đều là tám xu, tất cả đều là tám xu..."
Tần Du không biết tại sao mình lại nhớ rất nhiều câu nói tiếp thị nổi tiếng từ các quầy hàng trên phố, bây giờ lại sử dụng mà không có chút cảm giác ngỗ nghịch nào.
Các tờ báo lớn cũng sử dụng phong cách gây sốc và quảng cáo các sản phẩm vải hoa Nhật Bản.
Ban đầu Lỗ Hồng Đạt cũng chả hiểu gì, rõ ràng ông ta không tiêu một đồng nào, vì sao có nhiều người quảng cáo cho ông ta như vậy? Nhưng có những quảng cáo này, lượng tiêu thụ vải vóc vẫn khá thấp, đến lúc thấy quảng cáo không còn hiệu quả, Lỗ Hồng Đạt còn tự bỏ tiền mua quảng cáo, ông ta thừa dịp bán được thì bán nhiều một chút, ông ta thật sự bị tồn quá nhiều hàng.
Vào mùa hè, khi váy Hằng Nga được ưa chuộng nhất, vải in hoa Nhật Bản lại bán không chạy, đến mùa thu, nó dường như tỉnh lại và bắt đầu gấp rút giảm giá, Mọi người không hiểu tại sao nó lại được bán vào thời điểm này, nhưng vải rất tốt, loại vải in hoa Nhật Bản này có thể nói không chính thống khi làm váy ở Hằng Nga, nhưng nhưng để may quần áo bông cho trẻ em thì rất phải chăng, mua mua!
Khắp nơi trên thị trường đều lấy tên tuổi vải hoa Nhật Bản... Vải hoa Nhật Bản đích thực.
Vải hoa Nhật Bản lúc đầu dự định dựa vào giá thấp vắt kiệt thị trường vải hoa Trung Quốc, không nghĩ tới vải hoa Trung Quốc lại dựa vào những điểm đặc sắc riêng, trực tiếp cạnh tranh với họ trên thị trường cấp trung. Thị trường cấp thấp có sự phân hóa do sự cạnh tranh giữa vải hoa Trung Quốc, người tiêu dùng vải hoa cũng phân tầng, bọn họ cũng không chiếm được lợi.
Thấy sắp vào mùa ế hàng, đang phát sầu, vải hoa của mình tràn ngập trên thị trường, rất nhiều trong số vải hoa này được mua về tích trữ, có thể thấy sang mùa xuân hạ năm sau cũng sẽ ảnh hưởng lớn tới lượng tiêu thụ.
Đây là Trung Quốc, tuy nghèo khó nhưng dân số bốn mươi triệu người, sức tiêu thụ rất lớn, năm nay mà không tận dụng thì năm sau doanh thu sẽ không tốt.
Sao người Nhật Bản có thể không nóng nảy? Bây giờ ổn định tinh thần lại phát hiện trong cách thức có gì đó không đúng! Nếu ngay từ ban đầu tên Lỗ Hồng Đạt kia dùng chiêu số bán hàng này, chẳng lẽ còn cho Hải Đông cơ hội hít thở sao?
Tanaka tìm được Kim Phúc Tường, bởi vì Kim Phúc Tường là người trung gian của bọn họ, là ông ta vỗ n.g.ự.c đảm bảo nhất định Lỗ Hồng Đạt sẽ hết lòng hết sức làm tốt chuyện này.
Mà lúc đó bọn họ cung cấp cho Lỗ Hồng Đạt nhiều hàng như vậy, cũng là dùng cho mùa xuân hè năm nay khiến Hải Đông dính một kích chí mạng, Lỗ Hồng Đạt ăn thật nhiều hàng, lại đặt ở trong kho hàng không bán đi? Lựa chọn thời điểm này để bán ra? Như thế này là chuyện gì vậy xảy ra chẳng lẽ bọn họ còn không hiểu sao?
Kim Phúc Tường liên hệ với người Nhật Bản nhiều năm, đối với Tanaka đang nổi giận, ông ta đầy đầu mồ hôi: "Tanaka tiên sinh, chắc chắn Lỗ Hồng Đạt không cấu kết với Tống Thế Phạm, chính là sau khi Tống Thư Ngạn tiếp nhận Hải Đông tiến hành cải cách đổi mới. Cho nên..."
Lời này khiến Tanaka nổi giận, nói một tràng thô tục Kim Phúc Tường nghe không hiểu, phiên dịch tiếng Nhật cũng không có dịch những từ thô tục này, chỉ lựa chọn những điểm chính: "Không có ai tin tên khốn họ Lỗ kia không cấu kết với Hải Đông cả, vậy ông nói cho rõ những thủ đoạn cao siêu gần đây của ông ta là thế nào? Nếu như ông ta có bản lĩnh này thì ông ta đã dùng ngay từ đầu rồi. Hiển nhiên là ông ta không có bản lĩnh này, nhưng bây giờ ông ta lại dùng đến thì như vậy những chủ ý này cũng không phải của ông ta nghĩ ra. Là ai có thể cho ông ta nhiều chủ ý như vậy? Chỉ có Tống Thư Ngạn tiếp nhận giáo dục phương Tây. Cho nên từ bắt đầu ông ta đã đầu quân cho Tống Thư Ngạn."
"Nhưng căn hộ của chúng tôi vẫn được thế chấp bởi Ngân hàng Kogyo của ông. Làm thế nào chúng tôi có thể làm như vậy được?"
"Thật sao?" Tanaka bảo phiên dịch cho Kim Phúc Tường xem các mẩu biên nhận quảng cáo trên các tờ báo khác nhau.
Bên trên các mẩu biên nhận đều là con dấu Thông Phú của Lỗ Hồng Đạt. Dĩ nhiên là mấy lần gần đây Thông Phú đi mua quảng cáo, vậy còn mấy lần trước? Dù sao cũng là Thông Phú là được rồi.
Nhìn những mẩu biên nhận này, ngay cả Kim Phúc Tường cũng không còn cách nào giải vây cho Lỗ Hồng Đạt. Lúc này mà lại bào chữa thì ngay cả mình cũng không thể nào còn toàn vẹn rút lui.
Phiên dịch nói với Kim Phúc Tường: "Kim tiên sinh, Tanaka tiên sinh hi vọng ông có thể làm cho tiên sinh nguôi đi cơn tức giận này. Ông ta không hi vọng Lỗ tiên sinh có thể có được hai căn hộ này. Cho nên mùa thu là mùa dễ dàng xảy ra hỏa hoạn, nhà máy in nhuộm Thông Phú cũng rất dễ dàng như thế, đúng hay không? Đương nhiên Lỗ tiên sinh không nỡ bỏ Thông Phú, ông ta sẽ đi cứu hỏa..."
Kim Phúc Tường nghe phiên dịch chỉ rõ con đường cho ông ta, nếu như ông ta không xử lý theo cách mà Tanaka nói thì sao? Không chỉ căn hộ của ông ta mà cả nhà hát và vũ trường của ông ta đều được thế chấp bởi Ngân hàng Kogyo Nhật Bản.
Tuần cuối tháng mười, khí trời hanh khô, nhà kho của nhà máy in nhuộm Thông Phú dấy lên ngọn lửa lớn rừng rực, ánh lửa ngút trời, hóa chất thuốc nhuộm chất đống trong xưởng in nhuộm bị đốt cháy bốc lên khói đen cuồn cuộn, bao phủ bầu trời bên trên nhà máy. Còn Lỗ Hồng Đạt ở bên ngoài biết được tin tức chạy tới nhà máy của mình, từ xa xa đã nhìn thấy ánh lửa và khói đặc kín, trong lòng ông ta lo lắng muôn phần, lại thấy một người đứng bên đường đi tiểu, ông ta quen thuộc với cái bóng lưng kia.
Người này ông ta đã từng gặp bên cạnh Kim Phúc Tường, xe chạy về phía trước, Lỗ Hồng Đạt đột nhiên vô cùng hoảng sợ: "Quay lại, quay đầu đi, đừng đi vào trong xưởng."
Xe quay đầu lái về hướng công cộng tô giới, lại thấy phía sau có một chiếc xe đuổi theo.
DTV
Lúc này Lỗ Hồng Đạt mới biết mình đã bị theo dõi từ lâu, ông ta hô: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút! Lái đến đến Bộ Công nghiệp ở khu công cộng tô giới.
Lái xe cho ông chủ không phải là xe đua, huống chi trên đường không nhiều ô tô nhưng người đi đường lại nhiều, làm sao lái nhanh được. Bộ Công nghiệp ở khu công cộng tô giới là khu náo nhiệt, dòng người như dệt, bóp còi inh ỏi cũng không có cách nào tăng tốc.