Sắc mặt của Tống lão gia tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi: "Cái tên Hán gian chó má Kim Phúc Tường này!"
Nhờ sự phát triển nhanh chóng của phim ảnh trong hai năm qua, chẳng những cha con Kim Phúc Tường, Kim Hiếu Vũ giữ được hai tòa nhà chung cư, xu hướng còn rất mạnh mẽ và được hoan nghênh tại địa bàn Hồng Khẩu, giúp người Nhật làm việc cứ phải gọi là tận tâm tận lực.
"Tên Hán gian chó má này chỉ ra oai phủ đầu cha con em mà thôi, chắc chắn còn có chiêu tiếp theo." Phó lão gia nói với ông Tống: "Thế Phạm, tạm thời đóng cửa nhà máy ở Sạp Bắc đi. Thuốc nhuộm hỏng thì bỏ, mấy ngày này em đừng tới Sạp Bắc."
"Mấy hôm trước em đã sắp xếp, nhờ Tiểu Hầu về nhà máy mới. Lúc trước cũng nói với những nhân công mới nhận ở nhà máy cũ, em không về nữa."
"Em và Tiểu Hầu ở đường Dương Thụ, buổi tối hai người tới chỗ Gia Thụ đi. Nhà máy Hưng Hoa có cổ phần của người Đức. Hơn nữa, lúc trước lãnh sự Đức tại Thượng Hải đã đến tham quan vài lần, chung quy vẫn tốt hơn nhà máy Thân Minh của mọi người."
"Không đâu, em đã không ở nhà máy cũ, nếu tham sống sợ c.h.ế.t như thế, chẳng dám ở cùng nhân công trong nhà máy mới thì còn là người nữa sao?" Tống Thế Phạm nói với Phó lão gia.
Phó lão gia cũng không thể nói được gì, đành bảo Tống Thư Ngạn: "Thư Ngạn, tuy cháu không ở Bắc Khu, bản thân cháu cũng phải cẩn thận. Bây giờ trong mắt họ, cháu còn có giá trị hơn cha cháu."
"Bác trai, cháu hiểu rồi ạ."
Ở đây ăn tối xong, Tống Thư Ngạn quyết định buổi tối ở lại đây. Tần Du lấy chồng, anh ấy cũng không cần phải né tránh, thỉnh thoảng ở lại đây bầu bạn với mẹ ruột, chỉ có ông Tống lẻ loi về nhà một mình.
Tống Thư Ngạn đi cùng Chu Minh Ngọc đến phòng bên, vào trong nhà gọi cả nhà Tố Phân tới. Anh ấy cảm ơn Ni Nhi bất chấp an nguy của chính mình cũng muốn đưa mẹ anh ấy đi. Ngoài ra, anh ấy còn dặn dò họ mấy ngày tiếp theo có thể không ra ngoài thì đừng ra ngoài. Tần Du luôn căn dặn, chuẩn bị đầy đủ, cho nên trong nhà có đủ lương thực dự trữ.
Chẳng mấy chốc nghe tiếng hỗn loạn bên ngoài, Ni Nhi ngẩng đầu: "Vậy một mình bà nội Chu..."
Chắc là nghĩ lại thấy không ổn nên cô bé không dám nói nhiều.
"Yên tâm đi, anh nhờ người đón bà nội Chu rồi."
Nghe xong câu này, sự lo lắng trong đôi mắt của Ni Nhi đã vơi đi: "Cảm ơn thiếu gia!"
Tống Thư Ngạn duỗi ta xoa đỉnh đầu của Ni Nhi: "Sau này gọi 'anh trai'."
Không phải tiểu thư mới gọi như vậy à? Ni Nhi không dám, Chu Minh Ngọc ôm cô bé: "Nó là anh trai của cháu."
Ni Nhi nhìn Tống Thư Ngạn rồi lắc đầu: "Thiếu gia."
"Cô bé ngốc." Tống Thư Ngạn bất đắc dĩ, Tố Phân dạy dỗ cũng nghiêm khắc quá rồi.
Sự cố ngày 28 tháng 1 của công ty TNHH Công nghiệp Tam Hữu trong bài viết đều là lịch sử có thật. Bất kể là ông chủ Hạng Tùng Mậu hay ông chủ Trần Vạn Vận của Tam Hữu đều là những nhà doanh nghiệp yêu nước của thời đại đó.
Một túi bột giặt có thể trở thành chứng cứ phạm tội, đương nhiên người ta đốt nhà máy của người Hoa, đánh c.h.ế.t cảnh sát người Hoa, còn diễu hành biểu tình yêu cầu đàn áp những ngôn luận chống Nhật, cũng chỉ có thể thấy mà không thể trách.
Hơn một ngàn kiều bào Nhật ở Hồng Khẩu đi ra đường diễu hành trong vùng đường Tứ Xuyên. Làn sóng người Đông Doanh mặc kimono mang guốc gỗ, trong tay cầm gậy thấy cửa hàng người Trung Quốc là đập.
Đường Tứ Xuyên nối liền công cộng tô giới Nam Bắc, mà cầu đường Tứ Xuyên nối liền với cầu Ngoại Bạch Độ, hai cây cầu quan trọng nhất của Nam Bắc sông Tô Châu. Cho nên hướng Bắc cầu đường Tứ Xuyên cửa hiệu san sát, hiệu cầm đồ, vật tư đồ điện, quán ăn, quán bar tiệm nào tiệm nấy bị đập tan tành. Ngay cả xe điện và xe buýt công cộng cũng bị vạ lây, tài xế và hành khách bị mảnh vỡ kính xe văng trúng chảy m.á.u đầm đìa.