Mục lục
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu ta đi tới, nhìn Phó Gia Thụ: "Thiếu gia, em cho Tiểu Hoàng ăn."

Phó Gia Thụ thả chó xuống, Tiểu Cường ngồi xổm xuống cho Tiểu Hoàng ăn gan gà, nhìn chó ăn a ô a ô. Tiểu Cường rất vui vẻ sờ đầu chó.

Phó Gia Thụ cũng ngồi xổm xuống cầm lấy một đoạn ruột gà đùa chó con.

Tần Du từ phòng khách đi ra đứng ở ban công lầu hai.

Đồ ngốc này, nói với anh là ba giờ thì là ba giờ thật à? Sẽ không tuân thủ theo thật đó chứ?

Dưới lầu, bà Ngô gọi lớn: "Tiểu Cường, mau vào đi, trời sắp mưa rồi."

"Con và thiếu gia đang cho chó ăn." Tiểu Cường trả lời bà nội.

Tần Du nhìn về phía cổng nhỏ, nhìn thấy hai cái đầu một lớn một nhỏ đang chụm lại đùa giỡn với chó con.

Cái này? Đúng vậy! Người ta bận rộn trêu chọc chó con, làm gì có thời gian quan tâm bạn gái? Đừng nói ba tiếng, tối nay đừng hòng gặp cô, Tần Du quay quay người đi vào trong phòng.

Bà Ngô kêu: "Tiểu Cường, mau trở về ăn cơm tối."

"Con về ngày đây!" Tiểu Cường cầm bát, dẫn Tiểu Hoàng trở về.

Phó Gia Thụ gọi cậu ta lại: "Nói với tiểu thư nhà em, tôi chờ ở cổng nhỏ."

Mặc dù Tiểu Cường không biết vì sao thiếu gia không đi thẳng vào tìm tiểu thư, nhưng cậu ta vẫn gật đầu. Về đến nhà, cậu ta lập tức lên lầu hai, nhìn thấy tiểu thư, thái thái còn có bà A Phương đang ăn cơm tối.

Bà Phương hỏi cậu ta: "Tiểu Cường, sao không đi ăn cơm tối vậy?"

DTV

"Thiếu gia hàng xóm bảo em nói với tiểu thư, anh ấy chờ ở cổng nhỏ." Tiểu Cường nói với Tần Du.

Cái đồ c.h.ế.t tiệt này chọc chó con chán rồi mới nhớ tới cô đây mà, lại còn lợi dụng con nít, lại còn muốn cô đi tìm anh?

Tần Du gật đầu: "Chị biết rồi, em mau đi ăn cơm tối đi!"

Tần Du mới không thèm quan tâm tiếng sấm ầm ầm bên ngoài, cũng không thèm quan tâm hạt mưa to như hạt đậu nói đến là đến, đập vào cửa sổ thủy tinh vang lên tiếng lộp bộp.

Tống thái thái nhìn trời mưa, hỏi Tần Du: "Tiểu Du, Gia Thụ có khi vẫn chờ con ở cổng nhỏ đấy."

Nhớ tới dáng vẻ anh ngồi xổm đùa giỡn với chó con, còn bảo Tiểu Cường tới tìm cô, Tần Du không nghĩ anh thật sự sẽ đợi ở đó trong cơn mưa lớn như vậy. Cô nói: "Không ngốc như vậy đâu."

Bữa tối hôm nay khá đơn giản, gà luộc, cộng thêm hai món rau, cho nên ăn rất nhanh.

Ăn cơm tối xong Tần Du lên lầu tắm rửa, tắm rửa xong thì làm gì? Vốn là xế chiều hôm nay, cô vội vàng làm hết việc gấp trong cửa hàng Tây, muốn giành thời gian cho anh, hiện tại thì hay rồi, tắm rửa xong liền không có việc gì làm.

Tần Du ngâm mình trong bồn tắm, trong lòng rất không thoải mái, tiếng hạt mưa đập vào cửa kính nhà vệ sinh có chút ồn ào khiến cô không tĩnh tâm được.

Dưới lầu Tống thái thái vẽ kiểu hoa văn mới cho Ni Nhi, đang giảng cách thuê cho cô bé thì Hoa Tố Phân vội vã chạy lên: "Phu nhân, tiểu thư đâu?"

"Đi tắm rồi."

"Thiếu gia nhà bên dầm mưa đứng ở cổng phụ rất lâu rồi. Dầm mưa lâu nên ướt hết rồi!" Hoa Tố Phân nói.

"Hả?"

Tống phu nhân nhíu mày, buông băng thêu xuống, đi đến ban công, thấy Phó Gia Thụ tựa vào khung cửa, nhìn về phía này.

Tống thái thái thấy đứa nhỏ nhìn qua thì nói với A Phương: "A Phương, cầm ô qua, nói với Phó thiếu gia, tiểu thư đang tắm, bảo cậu ấy đừng đợi."

 

"Thái thái, bà cũng đừng tốt bụng như vậy. Cho dù không có Phó thiếu gia, thiếu gia nhà chúng ta làm ra những chuyện kia, thì với tính cách của tiểu thư, cũng nhất định sẽ ly hôn với cậu ấy. Nhưng suy cho cùng thì Phó thiếu gia không phúc hậu, ngay cả vợ của anh em mà cũng muốn cướp."

"Cô đi đi! Còn ở đây dài dòng cái gì?". A Phương che ô đi qua, bước nhanh qua, đến trước mặt Phó Gia Thụ đã thành ướt như chuột lột: "Phó thiếu gia, cậu ở đây làm gì vậy? Tiểu thư đang tắm đấy! Tắm xong, cô ấy sẽ đi ngủ."

Ngủ? Cô ấy? Phó Gia Thụ hỏi A Phương: "Dì Phương, là Tiểu Cường quên nói với cô ấy là con đợi cô ấy ở đây sao?"

"Không phải!" A Phương quyết định nói sự thật: "Tiểu Cường đã nói với tiểu thư rồi, tiểu thư nói để cậu chờ đi!"

Nói xong A Phương đưa ô cho Phó Gia Thụ: "Thiếu gia mau về đi!"

Cô ấy cũng quá nhẫn tâm rồi đi? Cô ấy cũng không phải không biết bây giờ trời đang mưa, chỉ là ương ngạnh nhìn anh dầm mưa mà thôi. Nghĩ tới đây trong lòng Phó Gia Thụ chua xót, nhân tiện trách cha anh là lão già không đáng tin, chẳng dạy được cái gì hay. Hoặc là mẹ anh mềm lòng, còn người anh thương lại có hơi cứng rắn.

Anh cầm ô trong tay, gật đầu nói: "Tôi biết rồi."

"Trở về đi!" A Phương xoay người chạy trở về.

Trở về là không thể được. Phó Gia Thụ che ô đứng ở cổng nhỏ, tiếp tục chờ.

Trên ban công, Phó thái thái bị đứa con trai ngu xuẩn làm cho tức đến phát khóc, thật sự là làm bậy nha! Tại sao mình lại sinh ra một đứa ngu xuẩn như vậy. Bạn gái tức giận, sao nó không hiểu "liệt nữ sợ triền lang"?

Liệt nữ sợ triền lang: ý nói phụ nữ dù có cương quyết đến đâu thì cũng đàn ồng đeo bám.

"Anh trai ngốc nghếch lại làm gì rồi?"

"Làm cái gì mà muốn chờ chị Tiểu Du của con đi tìm nó, nằm mơ đi!" Phó phu nhân nói với con gái,"Mẹ nói với con nha! Loại ngu xuẩn như anh trai con, nếu con gặp phải nhất định phải giống như chị Tiểu Du của con, để cho nó nhớ lâu một chút, nếu không con lại phải dạy nó, mệt c.h.ế.t đi được."

Mẹ ruột không đau lòng chút nào.

A Phương về nói với Tống thái thái bộ dạng ngốc nghếch của Phó thiếu gia, Tống thái thái chọc đầu bà ấy: "Bà đấy! Trai gái yêu nhau thì khó tránh khỏi cãi nhau, nhưng cũng không thể quá mức. Tiểu Du không nghe lời Tiểu Cường, không đi gặp Gia Thụ, là quá rồi. Gia Thụ nghe thấy Tiểu Du không để ý tới mình, vẫn chờ như cũ, không biết lại đây, cũng là quá ngốc. Trong chuyện này nếu không có ai hòa giải, hai đứa nó liền cứ như vậy. Tôi đi gọi Tiểu Du!"

Tống thái thái lên lầu gõ cửa phòng Tần Du: "Tiểu Du, mở cửa."

Tần Du vừa mới tắm xong thoa kem dưỡng da, mở cửa: "Bác gái, có chuyện gì?"

"Bên ngoài trời mưa to quá, Gia Thụ vẫn đứng ở cổng nhỏ, nếu con tức giận, đợi mưa tạnh rồi lại tức giận với nó có được không?" Tống thái thái khuyên Tần Du.

"Anh ấy còn ở chỗ đó?" Nghĩ đến mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ, Tần Du vừa mới tắm xong không để ý mình mặc áo choàng tắm, đi dép lê xuống lầu.

"Tiểu thư che ô!" A Phương đưa ô cho cô.

Tần Du nhận lấy, cầm ô đội mưa gió đi tới. Phó Gia Thụ thấy cô mặc áo choàng tắm đi tới, vội vàng nghênh đón: "Sao em quần áo còn chưa mặc xong đã ra ngoài, trên người bị ướt thì làm sao bây giờ, mau trở về mặc quần áo."

Anh vừa nói vừa muốn cùng cô về nhà cô. Tần Du nhìn người này ướt như chuột lột, lại còn khuyên mình như vậy?

"Anh về tắm trước đi, em thay quần áo đi tìm anh." Tần Du không còn cách nào khác nói với anh ta.

Chờ Tần Du nói tới tìm anh, Phó Gia Thụ lúc này mới mang theo nụ cười về nhà.

Đẩy cửa phòng khách ra, mẹ anh nhìn anh một cái, không hề đau lòng, còn nói với em gái: "Con ngoan! Sau này con nhất định không nên giống với chị Tiểu Du của con, để cho đàn ông dầm mưa một lát, liền đau lòng không chịu được. Làm như vậy chính là thất bại trong gang tấc, anh ta vốn chẳng biết mình sai ở chỗ nào!"

Có thể thấy hai mẹ con ở trên lầu nhìn. Thím Tống ở bên đó còn bảo dì Phương tới đưa ô, chắc cũng là bà ấy đi bảo Tần Du tới tìm anh, mẹ ruột nhà mình thì sao? Còn rất là ghét bỏ ấy.

"Mẹ với em đi lên lầu đi, lát nữa Tiểu Du tới tìm con. Không phải là mẹ lại muốn đứng cạnh hóng chuyện đó chứ?"

Phó thái thái kéo con gái lên lầu: "Văn Tú à, bà nói với mọi người một tiếng, đừng vào phòng khách, thiếu gia nhà bà xấu hổ."

"Hiểu rồi. Thái thái!" Văn Tú lên tiếng trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK