Mục lục
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Gia Thụ thoáng mỉm cười: "Cháu ở đây cảm ơn hai vợ chồng bác Thái trước."

"Phó thiếu gia đừng khách sáo, đây là chuyện nên làm."

Phó Gia Thụ nghiêng đầu nhìn Tần Du đầy ấm áp: "Nhã Vận, em nói ra dự định của chúng ta cho hai vị trưởng bối nghe đi. Chúng ta cùng nghe một chút ý kiến của họ, xem làm thế có thích hợp không?"

"Ừ." Tần Du gật đầu, nũng nịu hỏi ông Tư như bé gái: "Ông ơi, ông còn muốn hai đứa cháu quỳ xuống chịu đòn không ạ?"

Ông Tư ngẩng đầu nhìn cô, bắt cậu ấm nhà họ Phó quỳ xuống á, đây chẳng phải là muốn hành hạ ông ấy à? Về sau con nhóc này là thiếu phu nhân của nhà họ Phó đấy? Ông ấy giả vờ nghiêm mặt: "Có chốn về tốt thế cũng không báo tin cho chúng ta?"

"Không phải cháu về thông báo trực tiếp cho ông đấy à?"

Phó Gia Thụ dọn ghế tới: "Nhã Vận, ngồi xuống rồi nói."

Tần Du ngồi xuống, Phó Gia Thụ đứng, một bàn tay đáp ở trên vai cô. Tần Du nói: "Ông Tư, vừa rồi Gia Thụ cũng nói, mẹ c.h.ế.t không nhắm mắt là tâm bệnh của cháu. Khi đó cháu chi ba ngàn đồng Đại dương ra, để bác cả lo tang sự tử tế, bác cả cầm tiền rồi nhưng đám ma làm không ra gì..."

Nghe thấy vậy, Đại lão gia nhà họ Tần vội vàng trách móc: "Cháu đang nói gì thế?"

Phó Gia Thụ lạnh mặt nhìn qua, trầm giọng nói: "Để Nhã Vận nói hết đã."

Đừng nhìn ngày thường Phó Gia Thụ tốt tính, dù gì anh cũng được bồi dưỡng làm người thừa kế của nhà Phó. Hơn nữa lão Phó tự tay đào tạo dạy dỗ đứa con trai này, anh vừa bày khí thế ra tất nhiên làm người ta sợ hãi.

Tần Du rơi nước mắt: "Hôm bốn chín ngày, bác trai và bác gái đã làm ầm ĩ thế nào? Ông cũng biết mà."

"Cũng khổ cho cháu rồi." Rốt cuộc ông ấy chỉ ông chú, cũng chỉ có thể đỡ đần quản sơ sơ, ông Tư cất tiếng:

"Cho nên ngày giỗ lần này là cháu muốn bù đắp lại. Cái gì thiếu hụt trong lễ tang, không đốt cho mẹ cháu thì cháu sẽ đốt cho bà ấy."

"Nên thế, nên thế." Lão tam nhà họ Tần lập tức đồng ý: "Khi đó là bác cả cháu chỉ lo cầm tiền."

"Đánh rắm, thế em không lấy chắc?" Đại lão gia nhà họ Tần lập tức xen mồm.

"Im miệng! Chờ Nhã Vận nói cho hết đã." Ông Lục quát to.

Hai anh em hận nhau như gì, Tần Du tiếp tục nói: "Hai ông, không cần cháu nói chắc mọi người cũng biết để Nguyên Bảo chăm lo hương khói cho mẹ cháu, mơ đấy!"

Đây là định thay đổi lớn, ông Tư nhíu mày hỏi cô: "Cháu muốn đổi người thừa tự cho cha mẹ cháu hả?"

"Cháu nói bừa gì thế? Chuyện này nói sửa là sửa được à?" Lão đại nhà họ Tần nói.

Tần Du mặc kệ ông ta, cô nói: "Gia tộc nhà họ Tần chúng ta sống ở đây cũng gần hai trăm năm, cũng được coi căn cơ vững chắc."

"Đổi người không phải là cách hay."

 

"Ông nghe cháu nói." Tần Du nói với ông ấy: "Cháu muốn lấy tòa nhà này, với thêm năm mẫu vườn trúc ở phía sau cho gia tộc làm trường học Tây Dương. Con cháu nhà họ Tần hay những đứa trẻ hàng xóm đều được, bất kể nam nữ đều có thể tới lớp học hành. Nhà họ Phó ở Ninh Ba và Thượng Hải đều mở vài cơ sở như vậy, mời nhiều tiên sinh giỏi, học phí thấp hơn một ít so với các trường học khác. Hơn nữa nếu cuối năm thi lên lớp, thành tích thuộc nửa hạng đầu của lớp sẽ được miễn hoàn toàn học phí. Ở đó thiếu hụt thì nhà họ Phó bù vào, chúng ta cũng bắt chước làm theo cách này. Đồng thời, chúng ta thành lập quỹ học bổng hỗ trợ học tập. Nếu trong dòng họ có người thi đậu đại học, mỗi tháng chúng ta sẽ ra trích ra sáu đồng Đại dương để bọn nhỏ không đến nỗi không có tiền đi học."

"Việc này tốn hết bao nhiêu tiền?" Ông Tư tính toán, đây có thể coi là một số tiền lớn. Hơn nữa hằng năm còn phải trích thêm, chuyện này thật sự rất tốt đối với đại gia tộc họ Tần.

Phó Gia Thụ cúi đầu: "Ông Tư, mỗi năm mấy trường học nhà chúng cháu tiêu tốn khoảng năm mươi ngàn lượng bạc. Gia đình khá giả thì đầu tư giáo dục cho mọi người trong dòng họ, mong họ có thể học hành đổi đời, đây là thói quen của nhà cháu. Cho nên cha mẹ cháu cũng ủng hộ Nhã Vận làm như vậy, đây cũng là một chút tâm ý của Nhã Vận dành cho nhà họ Tần, thế nên cô ấy mới sử dụng tòa nhà này của nhà họ Tần. Dù sao chúng cháu sinh sống ở Thượng Hải, không phải dịp cúng giỗ hay lễ tết nào cũng về được. Chúng cháu sẽ mướn một người trong dòng họ nhà họ Tần làm nhân viên trường học, mỗi năm thờ cúng cha mẹ vợ, không để hương khói của họ đứt đoạn."

Chuyện con cái sẽ mang họ Tần thì không cần thiết phải nói với các bậc cha chú trong gia tộc, chỉ sợ nói xong còn tưởng mình trở về để đòi nhà. Cả đời cha mẹ cũng chỉ còn lại mỗi căn nhà cũ này, cô cũng không về ở thường xuyên được, thôi thì để cho căn nhà này phát huy một chút tác dụng, cũng bắt Đại lão gia nhà họ Tần phải nhả ngôi nhà này ra. Với bản lĩnh phá của của bọn họ, không nghèo túng lụi bại mới lạ.

"Cháu muốn làm học đường thì cứ làm, vì cớ gì phải dùng ngôi nhà lớn này? Lấy căn nhà này rồi thì cả nhà chúng ta ở đâu?" Đại lão gia nhà họ Tần hoảng hốt.

"Bác cả, có lẽ bác không biết nhỉ? Năm ngoái ở Thượng Hải có một vụ kiện chấn động, Thất tiểu thư nhà họ Thịnh yêu cầu kế thừa gia sản của tổ tông, nào ngờ cuối cùng Thất tiểu thư và Bát tiểu thư nhà họ Thịnh lại thắng kiện. Dân quốc nam nữ bình đẳng, cháu là đứa con duy nhất của cha mẹ, theo lý mà nói, cháu là người thừa kế duy nhất, chứ không phải đứa con thừa tự mà các người ép cha mẹ cháu phải nhận."

Bác cả nhà họ Tần ra mặt: "Có cái rắm, con gái lấy chồng đã mang họ khác, sao có thể như thế được?"

"Đây là dân quốc, không phải Đại Thanh." Tần Du quay đầu nói với quản sự Thái: "Bác Thái, cháu mệt rồi, không muốn cùng với vợ chồng bác cả giải thích mấy thứ này, đêm nay bác thay cháu nói với bọn họ được không? Cháu hy vọng ngày mai lúc cháu tới, cả nhà bọn họ đã dọn ra khỏi căn nhà này."

"Nhã Vận tiểu thư cứ yên tâm, tôi sẽ nói rõ ràng với bác cả của cháu."

"Sao có thể? Đây không phải trò cười lớn nhất thiên hạ à?" Đại phu nhân nhà họ Tần chậm chạp hỏi.

Tần Du không ở để ý tới hai người họ, chuyện này để vợ chồng nhà họ Thái đi xử lý, làm quản sự của đại gia tộc họ Trương, dĩ nhiên bọn họ có biện pháp giải quyết.

Cô tiếp tục nói với ông Tư: "Ông Tư, việc này phiền ông trao đổi một chút với các chú bác trong họ."

DTV

"Chuyện tốt như vậy, sao có thể không đồng ý chứ? Có điều ông vẫn phải qua nói một câu."

"Được ạ! Vậy hôm nay tạm thời cứ như vậy đi. Ngày mai cháu lại tới đây."

"Ừ, được!"

Anh rể ba thừa dịp bọn họ nói chuyện đi ra ngoài một chút, giờ phút này đã đứng ở nơi đó: "Phó thiếu gia, Nhã Vận tiểu thư, xe của nhà họ Trương đã chờ hai vị ở cầu."

Phó Gia Thụ gật đầu: "Cảm ơn anh rể ba!"

Tần Du vờ như không có việc gì chào hỏi đám người đang trợn mắt há miệng này, bác Thái và anh rể ba đi theo hai người về phòng, thu thập đồ đạc giúp bọn họ rồi dẫn hai người đi ra ngoài.

Sau khi tiễn hai người đi ra cửa, quản sự Thái nhìn thông gia nhà mình: "Ngoan ngoãn mà dọn đi, đây là tổn thất ít nhất đối với ông rồi. Nếu ông còn nói thêm lời nào, sẽ không chỉ phải nhả ra mỗi căn nhà này đâu."

"Lẽ nào các người không sợ pháp luật?" Đại thái thái nhà họ Tần hỏi.

Quản sự Thái hỏi lại: "Thế bà hiểu pháp luật là gì không?"

Bị ông thông gia hỏi như vậy, Đại lão gia nhà họ Tần bỗng sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK