Cô bị lạnh nhạt triệt để, sống trong một căn phòng nhỏ sâu tít trong hậu viện cùng một người đầy tớ già, còn có a hoàn bồi giá theo, Y Nhân lại khôi phục lại cuộc sống hạnh phúc của một trạch nữ.
Hôm nay, khi cô tỉnh dậy, mặt trời đã lên đến ba con sào, tỏa sáng rực rỡ.
Tiểu a hoàn Thập Nhất bước vào, bưng chậu nước và khăn mặt đã vắt khô tới, lau mặt qua quít cho Y Nhân đang mơ màng ngái ngủ. Cuối cùng cũng buộc Y Nhân phải mở mắt ra.
“Nhị tiểu thư.” Thập Nhất là a hoàn bồi giá theo, không đổi cách xưng hô, đến giờ vẫn gọi cô là nhị tiểu thư: “Tốt xấu gì cô cũng phải ra mặt chứ, tôi và Trung bá bị bọn họ ức hiếp quá lắm.”
Y Nhân dụi dụi mắt, mơ màng hỏi: “Bọn họ là ai?”
“Còn không phải là các vương phi nương nương trong phủ này và bọn a hoàn của họ sao? Lẽ nào nhị tiểu thư không nhận ra gần đây đến cả cơm nước đưa đến cũng bị cắt xén đó.”
Y Nhân gật đầu thừa nhận: “Phải đó, ta còn tưởng gần đây giá cả tăng cao chứ.”
Giống như quãng thời gian nào đó ở thời hiện đại.
Thập Nhất lườm tiểu thư nhà mình, tức tối: “Dù giá có tăng cũng chẳng nhằm nhò gì với vương phủ đâu.”
Y Nhân nghẹn họng, sực tỉnh: giai cấp thông trị, ấy ấy, chút nữa cô quên bây giờ mình đã là giai cấp bóc lột rồi.
Vậy thì yên tâm thoải mái tiếp tục bóc lột thôi.
Cô cũng chẳng có tình cảm yêu nước thương dân gì.
“Rốt cục là chuyện gì thế? Ta đâu có cản trở gì họ, sao họ phải ức hiếp các ngươi?” Y Nhân lại hỏi tiếp.
“Trên đời này phù thịnh chứ ai phù suy, sau lễ cưới tiểu thư đã cả tháng trời không được vương gia lâm hạnh, có thể nói thế này, tiểu thư không phải bị thất sủng mà vốn chưa hề được ân sủng, người trong phủ này đều coi tiểu thư là trò cười, đâu có tôn trọng gì tiểu thư.” Thập Nhất càng nói càng tức tối, tay cầm chậu nước hất một cái, hắt hết nước vào người Y Nhân: “Nhất là Lệ vương phi, ỷ là con gái Thái sư nghiễm nhiên coi mình là người cai quản vương phủ, không được bà ta đồng ý thì lão Trịnh đầu bếp đâu dám tùy tiện cắt xén phần cơm của đường đường một vương phi chứ.”
Y Nhân vừa nhảy xuống giường tránh bị nước hắt phải, vừa lo lắng hỏi: “Vậy bọn họ có cắt xén phần cơm của ngươi và Trung bá không?”
“Không có đâu.” Thập Nhất nói: “Bọn hạ nhân chúng tôi cùng ăn ở từ đường, muốn cắt xén cũng đâu có dễ.”
“Vậy thì tốt.” Y Nhân giũ giũ mấy giọt nước trên vạt áo, cười nói: “Dù sao ta cũng ngủ cả ngày, không phải tiêu hao năng lượng gì, ăn ít một chút cũng chẳng sao.”
Dù sao cô cũng là kẻ lười nhác chẳng làm gì ích nước lợi dân, ăn nhiều cũng phí đi.
Y Nhân chẳng hề thấy uất ức.
Ít ra cô vẫn còn nhẫn nhịn được chút thủ đoạn vụn vặt này.
“Nhưng mà, tiểu thư!” Thập Nhất giận dữ trừng mắt, chỉ hận nước lã chẳng gột nên hồ nói: “Dù Y gia chúng ta chỉ là một thương gia nhỏ xíu nhưng cũng giàu nhất Thiên triều, tiểu thư ở nhà chưa từng bị ức hiếp, sao phải nhẫn nhịn mấy nữ nhân đó! Tiểu thư, cô phải chấn chỉnh lại đi!”
“Chấn chỉnh thế nào đây?” Y Nhân lại hỏi, cặp mắt trong veo như một đứa bé chưa hiểu việc đời.
Thập Nhất thầm thở dài.
Ở Y phủ đã nghe nói nhị tiểu thư là kẻ ngốc, khi bồi giá theo đã tin mấy phần, hiện giờ xem ra quả nhiên là ngốc thật.
Xem ra mọi chuyện đều phải dựa vào Thập Nhất cô thôi!