Mục lục
Hoàng Hậu Lười Y Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

EDITOR: DOCKE

“Vũ gia lại tới nữa.”

Sở dĩ dùng một chữ ‘Lại’ là bởi vì Vũ gia thường xuyên đến đây khiêu khích.

Sắc mặt Liễu Khê khẽ biến, đứng dậy rồi đi thẳng một đường vào trong.  

Lần trước ở trong địa lao, cũng nhờ Liễu Khê dùng kế, nói muốn dẫn Vũ gia đi tìm Tức phu nhân, lúc đó mới có thể thoát thân.

Công phu của Vũ gia, thật sự là sâu không lường được. Hắn tận lực muốn tránh cùng ông xung đột chính diện.

Hạ Ngọc thấy Liễu Khê trốn tránh, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Thế nào? Gặp được người dữ dằn chân chính, ngươi lại sợ à?”

Liễu Khê thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, không để ý đến hắn, cũng không thèm tức giận.

Hạ Ngọc tất nhiên nhận ra sự khinh thường của hắn, lại căm hận, đột nhiên tiến lên giật mạnh cánh tay Liễu Khê, hô lớn: “Vũ gia, người mà ông muốn tìm đang ở đây này! Chính hắn đã bắt Y Nhân!”

Lời nói của Hạ Ngọc còn chưa dứt thì đã có một bóng người màu xám xẹt vào như đạn bắn.

Liễu Khê thầm thở dài một tiếng, dứt khoát đứng vững một cách nghiêm túc, ngang nhiên đối diện với Vũ gia.

“Liễu Như Nghi, cái tên khốn khiếp này. Nói mau, ngươi dấu phu nhân ở đâu?!” Vũ gia vừa nhìn thấy Liễu Khê liền giống như gặp mặt kẻ thù, đỏ mặt tía tai, nhắm thẳng đến muốn túm lấy cổ áo của Liễu Khê.

Liễu Khê né sang bên cạnh, khó khăn lắm mới tránh thoát được Vũ gia. Sau khi đứng lại, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi dám khẳng định rằng phu nhân không cam tâm tình nguyên đi theo ta sao?”

Vũ gia ngẩn người, nhưng ngay lập tức lại giận tím mặt: “Ngươi là đồ thối tha! Phu nhân sao có thể cam tâm tình nguyện đi theo loại cầm thú như ngươi!”

“Chẳng lẽ Hạ Lan Vô Song không phải là cầm thú sao? Ta còn hơn hắn, tóm lại là rất nhiều. Phu nhân bằng lòng đi theo ta, cũng không có gì phải ngạc nhiên.” Liễu Khê nói rất nghiêm trang, làm cho Vũ gia cũng phải mơ hồ không rõ: Đúng vậy, Hạ Lan Vô Song cũng không phải là thứ gì tốt.



Hạ Ngọc lúc đầu cũng không biết bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng cái tên Hạ Lan Vô Song thì hắn biết. Hắn kinh dị nhìn về phía Liễu Khê. Liễu Khê cũng thấy ở đây quá nhiều người, không tiện ở lâu – - Nếu Vũ gia nổi cuồng tính lên, đánh rớt mặt nạ da người của hắn thì mọi chuyện càng không thể cứu vãn.

“Chẳng phải ngươi nói muốn tìm phu nhân sao? Bây giờ, ta dẫn ngươi đi tìm.” Không đợi Vũ gia kịp phản ứng, Liễu Khê vội vàng nói.

Vũ gia lộ vẻ vui mừng, ngay sau đó lại bắt đầu lo lắng: “Ngươi sẽ không chạy trốn mất giống như lần trước chứ?”

Lần trước Liễu Khê cũng nói sẽ dẫn ông đi tìm phu nhân. Ai ngờ đến chỗ núi giả, Liễu Khê lòng vòng một hồi đã cắt được cái đuôi Vũ gia. Bởi vậy mới tránh được một kiếp.

“Lần trước là ngươi tự mình đi lạc thôi.” Liễu Khê không nhanh không chậm nói: “Bây giờ, ta có thể trực tiếp nói địa điểm cho ngươi biết.”

“Ở đâu?” Vũ gia vội hỏi.

“Chính là ở chỗ Lãnh Diễm. Nơi ở của Lãnh Diễm, Băng Quốc nữ vương.” Ánh mắt mông lung của Liễu Khê lấp lóe, nói gằn từng chữ.

Vũ gia rùng mình, tiến lên giữ chặt Liễu Khê, “Bây giờ chúng ta sẽ đến đó, ngươi mau dẫn đường đi!”

Vũ gia nói là làm. Chữ cuối cùng còn chưa dứt âm, ông đã tóm lấy Liễu Khê nhảy ra ngoài cửa sổ.

Hạ Ngọc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn biến cố xảy ra. Tuy rằng chán ghét Liễu Khê, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ trước lúc xuất phát phụ thân đã dặn dò ngàn vạn lần, rằng nhất định phải chăm lo cho Liễu Khê thật tốt.

Hạ Ngọc còn nhớ rõ, nguyên văn câu nói của phụ thân là: Nếu gặp chuyện gì khó khăn, cho dù ngươi có chết cũng phải cam đoan biểu ca ngươi được an toàn.

Lúc phụ thân nói những lời này, thần sắc  vô cùng thận trọng – - Còn Hạ Ngọc, đại khái cũng kể từ lúc đó, bắt đầu chán ghét Liễu Khê.

Nhớ đến đây, Hạ Ngọc đành phải đuổi theo. Cho dù đuổi không kịp Vũ gia thì ít nhất cũng phải biết được Liễu Khê bị đưa đến đâu.

Hắn nhất định phải có gì đó để ăn nói với phụ thân.

Lúc mới vừa đuổi theo ra ngoài còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hai người đó, nhưng sau một đoạn đường, dần dần không còn nhìn thấy họ nữa. Trong tầm mắt, tất cả đều là những đình đài lầu các na ná nhau cùng với những mái hiên trùng điệp. Hạ Ngọc thở dài, đang muốn quay về thì lại phát hiện ra mình đã bị lạc từ khi nào không biết.

Hắn nhìn quanh một lượt, đang định tìm người hỏi thăm, vừa mới nâng bước liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Ở trong Băng cung, tất cả hạ nhân đều hạ mắt nín thở. Tiếng bước chân rối loạn như vậy, không thể nào là của hạ nhân.

Hạ Ngọc liếc mắt nhìn lại một lần nữa rồi lén lút tránh qua một bên. Bên cạnh hắn vừa vặn có một thân cây vạn tuế rậm rạp, lá cây thật to che kín lối đi gấp khúc ở hành lang trước bờ ao.

Chỉ chốc lát sau, sau tán lá cây rậm rạp xuất hiện một đuôi áo váy, màu sắc tơ lụa đỏ tươi. Bên ngoài lồng một lớp áo tơi màu đỏ như lửa, dưới lớp áo tơi để lộ ra một đường viền lông cừu màu trắng, vô cùng đẹp đẽ quý giá.

Hạ Ngọc trong lòng thấp thỏm, tầm mắt chậm rãi nhìn lên. Quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt nghiêng nước nghiên thành. Nhưng khuôn mặt kia lại không còn băng tuyết kiêu hãnh phi phàm như trước nữa, mà là thê lương. Thê lương đến lạnh cả người.

Đôi mắt như ngọc lưu ly tuy sáng ngời quật cường, nhưng vẫn không ngăn được một tầng hơi sương mỏng manh phủ trên nét mặt.

Nàng đang khóc.

Nữ nhân tôn quý nhất trên đời, có lẽ cũng là người con gái đẹp nhất, lại đang khóc.

Hạ Ngọc như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn nàng.

Lãnh Diễm bước nhanh đến bờ ao, đặt tay lên lan can, mặt hướng về phía ao. Nét mặt vẫn quật cường như trước, nhưng vẻ bi ai thống khổ đó dù kiêu ngạo thế nào cũng không thể che dấu.

Nàng vịn tay vào lan can, nắm chặt, lại nắm chặt. Móng tay cơ hồ như khảm vào vụn gỗ, cũng giống như đang nắm lấy trái tim của Hạ Ngọc vậy.

Hắn cũng cảm thấy đau lòng.

Người con gái như vậy, đại khái là chưa bao giờ khóc trước mặt người khác. Cho dù chỉ khóc một mình, cũng chịu áp lực như thế.

Nếu lúc này, lan can kia là bàn tay của nam tử, liệu nàng có thể không còn phải ẩn nhẫn như thế nữa hay không?

Nghĩ như vậy, Hạ Ngọc đã không tự chủ được nữa, đi ra. Hắn đứng phía sau Lãnh Diễm, nhẹ giọng gọi: “Bệ hạ!”

Lãnh Diễm ngẩn ra, đưa lưng về phía Hạ Ngọc. Một lúc sau, nàng xoay người. Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Vẻ thất thường khi nãy đã bị buộc phải nấp sau vẻ cao quý mà hờ hững kia rồi.

Nàng ngẩng cao đầu, khách khí đáp lại một câu: “Thì ra là sứ giả Thiên Triều. Ngày mai đại hội sẽ được khai mạc, Hạ tiểu Hầu gia vì sao lại vội vàng đến nội viên làm gì?”

Thì ra đây là nội viên của Băng cung. Bởi vì là nơi hẻo lánh, rất ít người đến, cho nên dọc đường tới đây Hạ Ngọc cũng không gặp phải người nào.

Hạ Ngọc quẫn trí một hồi, lại giương mắt lên nhìn Lãnh Diễm.

Nếu không phải vừa rồi nhìn lén thấy được nàng khóc, Hạ Ngọc cũng sẽ không tin nổi một nữ tử lạnh lùng như thần như thánh thế kia cũng sẽ có lúc đau lòng phát khóc.

“Thật ra, ta đến đây đã lâu rồi.” Hạ Ngọc do dự một lúc, cuối cùng quyết định nói thật: “Lúc bệ hạ vừa đến, ta đã trông thấy bệ hạ. Ta không phải cố ý… chỉ là…” Hạ Ngọc nhẫn nhịn, rốt cuộc lấy hết can đảm nói: “Chỉ là, nếu bệ hạ có điều gì phiền lòng, có lẽ ta có thể giúp được. Không phải lấy danh nghĩa Thiên Triều, mà là… mà là với danh nghĩa của một nam nhân.”

Lãnh Diễm kinh hoàng một hồi, lập tức cười cười.

Đây là lần đầu tiên Hạ Ngọc nhìn thấy Lãnh Diễm cười. Lúc nàng cười, giống như một đóa hoa tỏa ngát ôn nhu.

Phía sau lưng nàng, trời xanh lá biếc, hồ nước xinh đẹp tĩnh mịch… vốn là nhan sắc của trời, nhưng lại bởi vì nụ cười của nàng mà chỉ trong khoảnh khắc đã hoàn toàn biến thành tro bụi.

Toàn thế giới chỉ còn lại nụ cười trên khuôn mặt kia.

Trong đầu Hạ Ngọc trống rỗng, mặt đỏ bừng.

“Hạ tiểu Hầu gia năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Lãnh Diễm lễ phép hỏi.

“Mười bảy.” Hạ Ngọc ngơ ngơ ngẩn ngẩn trả lời: “Đến cuối năm nay là vừa tròn mười tám tuổi.”

“Mười bảy tuổi…” Lãnh Diễm trầm ngâm một lát, sau đó cúi đầu, cười yếu ớt nói: “Khi ta mười bảy tuổi, ta mới vừa đăng cơ được một năm.”

Lúc gặp được Hạ Lan Tuyết, nàng mới chỉ là một cô bé mười sáu tuổi.

Còn năm mười bảy tuổi, nàng đã trở thành trò cười trong thiên hạ, cũng là nữ vương hùng mạnh nhất trong lịch sử Băng Quốc từ trước đến nay.

Sắc mặt của Hạ Ngọc lại đỏ lên.

“Ngươi nhỏ hơn ta bảy tuổi, làm sao có thể lấy danh nghĩa một người nam nhân để giúp ta?” Lãnh Diễm buồn cười, nói: “Tuy rằng ta không hiểu vì sao Hạ Lan Thuần lại phái ngươi đến tham gia, nhưng mà, ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”

“Sao lại là trẻ con được? Ở Thiên Triều chúng ta, mười bảy tuổi đã có thể thành thân rồi.” Hạ Ngọc vội vàng bác bỏ, “Lúc còn ở nhà, cũng có rất nhiều bà mối đến cửa cầu thân. Nhưng phụ hầu nói ta vẫn chưa có công lao sự nghiệp gì, không thích hợp thành thân quá sớm. Hơn nữa, ta cũng không thích mấy cô nương đó, cho nên cứ trì hoãn.”

Lãnh Diễm dù không thích nhìn thấy hắn nhưng đột nhiên lại nảy sinh ý muốn chọc ghẹo hắn, “Vậy ngươi thích cô nương nhà ai?”

“Ta thích…” Hạ Ngọc giật mình, sau đó im miệng không nói.

Trước kia, người mà hắn yêu say đắm cũng là người mà Liễu Khê đã vạch trần, chính là Hạ Lan Du.

Thân là công chúa duy nhất của Thiên Triều, bản thân cũng có tài mạo cùng thân thế đáng kêu hãnh. Hạ Lan Du xinh đẹp, tiền đồ lại xán lạn. Nàng lớn hơn hắn bốn tuổi. Mỗi lần đến Hạ Hầu phủ, Hạ Ngọc đều có thể nhìn thấy Hạ Lan Du được mọi người vây quanh, đường hoàng mỉm cười giữa đám đông.

Có đôi khi, Hạ Lan Du chọc ghẹo hắn, vuốt vuốt mũi hắn, cũng như Lãnh Diễm bây giờ vậy, hỏi hắn thích cô nương nhà ai.

Khi đó, Hạ Ngọc cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trong lỗ mũi chỉ có mùi hương nồng đậm được tỏa ra từ người Hạ Lan Du.

Nhưng Hạ Lan Du lại gần gũi với Bùi Nhược Trần, bọn họ cũng đã sớm được định hôn ước rồi.

Hạ Ngọc cũng không thấy ghen tỵ, chỉ cảm thấy Bùi Nhược Trần là một người không tệ. Y là người Thiên Triều duy nhất có thể xứng đôi với Du tỷ tỷ của hắn.

Sau khi Hạ Lan Du thành thân, tình yêu say đắm của Hạ Ngọc cũng dần dần phai nhạt, dần dần trở thành kỷ niệm của một thời thơ ấu.

Mãi cho đến khi nhìn thấy Lãnh Diễm.

Sấm vang chớp giật.

“Ta thích bệ hạ.” Chần chờ thật lâu, Hạ Ngọc cực kỳ thành thật, gằn từng chữ.

Lãnh Diễm hơi sững sờ, miệng vẫn cười như trước, “Vậy sao? Vậy ngươi phải thắng trong đại hội lần này mới được.”

Nói như thể nàng không hề để tâm chút nào, không để tâm đến gần như là tự thuật.

Hạ Ngọc có chút ủy khuất, cũng cảm thấy lời thổ lộ của mình thật bé nhỏ quá. Nhưng hắn vẫn nói: “Những người tham gia đại hội lần này, tất nhiên đều yêu thích bệ hạ, đều rất thật lòng với bệ hạ. Mặc dù là kẻ thắng cuộc, cũng chưa chắc đã có được trái tim của bệ hạ. Hạ Ngọc không hiểu, bệ hạ cần gì phải dùng phương thức này để quyết định chung thân đại sự của mình?”

Lãnh Diễm lúc này mới thật sự liếc mắt nhìn hắn một cái, nhìn thấy khuôn mặt vừa đàn ông vừa non nớt của hắn: Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp kiểu vương tôn công tử, quật cường nhưng còn chưa hết tính trẻ con, tùy hứng và không hiểu chuyện.

“Vị hôn phu của ta, không nhất định phải là người ta thích, nhưng nhất định phải là người được quốc dân ta kính yêu.” Lãnh Diễm thản nhiên trả lời, “Cho nên, hắn nhất định phải là người kinh tài tuyệt diễm, nhất định phải là người có thể khiến ta tâm phục khẩu phục. Cũng bởi vậy, hắn nhất định phải thắng trận đấu này.”

Chỉ có điều, Hạ Lan Tuyết, ngươi có đồng ý chiến thắng vì ta không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK