Y Nhân đi rồi, có người hỏi Bùi Lâm Phổ, “Lẽ nào Thừa tướng thật sự tin tưởng nàng có thể thuyết phục được Đại tướng quân? Lời nói của người này chỉ là lời vô căn cứ mà thôi.”
“Cũng không hẳn.” Bùi Lâm Phổ trả lời như vậy, “Hạ Lan Khâm mặc dù trung thành, nhưng hắn từ nhỏ đã thân thiết với Tiêu Dao Vương hơn là Bệ hạ. Bệ hạ vốn có lòng nghi ngờ Hạ Lan Khâm sẽ bị lay chuyển. Lần này Y Nhân đến đó cầu viện, chính là thời cơ tốt nhất để thử lòng Hạ Lan Khâm. Ngươi mau chóng gửi một phong thư báo cho Bệ hạ biết tình hình nơi này đi.”
Chỉ có điều, những quanh co khúc chiết này, Y Nhân thực lòng không thể hiểu được.
Lúc đó cô chỉ đột nhiên nhớ đến Hạ Lan Khâm. Là bởi vì, Hạ Lan Khâm trong ấn tượng của cô, vẫn là một người vô cùng tốt bụng, tính cách rất nhân ái. Tựa như lần trước, lúc hắn che chở giúp cô tránh né thích khách, Hạ Lan Khâm đã hỏi cô: Ngươi có tin ta hay không?
Y Nhân đã trả lời không chút do dự. Thứ nhất, đúng là lười tra cứu, thứ hai, cô nghĩ ấn tượng đầu tiên về Hạ Lan Khâm không hề sai.
Cho nên, lần này cô đồng ý làm thử một lần.
Trong truyện ‘Ngàn lẻ một đêm’, chuyện này thường thường cũng có khả năng phát sinh. Nếu tất cả mọi người đều biết khó mà lui, thì trên đời sẽ không thể nào có cái gì gọi là kỳ tích nữa.
Khuyết điểm của Y Nhân chính là cô không biết sợ. Rất nhiều việc biết rõ là không thể nhưng vẫn muốn làm.
Ưu điểm của Y Nhân cũng là vì cô không biết sợ. Rất nhiều chuyện biết rõ dù có làm thì cũng chỉ là vô bổ không được gì, nhưng cô vẫn sẽ làm.
Cho nên, lúc Y Nhân đứng trước mặt Hạ Lan Khâm, đề nghị hắn đi cứu Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Khâm chỉ kỳ quái nhìn cô, hỏi: “Vì sao ngươi lại cho rằng ta sẽ phản bội Bệ hạ và trợ giúp nghịch tặc của Thiên Triều?”
Hành động này của Y Nhân không có cách nào có thể hiểu được.
Y Nhân chỉ thản nhiên nhìn hắn, hỏi: “Ngươi sẽ không bỏ mặc Hạ Lan Tuyết, có đúng hay không?”
Hạ Lan Khâm không trả lời.
Những người đưa Y Nhân đến đã bị Hạ Lan Khâm đuổi về. Hiện tại, trong đại trướng (lều) quân đội, chỉ có hai người bọn họ.
Một quân sĩ tiến vào dâng trà, hắn đặt khay trà trên án đài trước mặt Hạ Lan Khâm, vừa ngạc nhiên nhìn Y Nhân một chút.
Y Nhân cũng liếc mắt nhìn hắn, sau khi nhận ra hắn thì mỉm cười, thần sắc tự nhiên như thường.
Vẫn là dáng dấp khi gặp cô ở nhà lúc trước – - đứng trước mặt Hạ Lan Khâm, người đã làm cho rất nhiều người kinh hãi khiếp vía, vậy mà biểu hiện của Y Nhân lại quá mức bình thường, cho nên người ngoài nhìn vào lại cảm thấy bất bình thường.
Hạ Lan Khâm toàn thân giáp bạc nhung trang, tư thế oai hùng uy vũ, dung nhan bó buộc chứ không hề phong lãng.
Y Nhân thì một thân phong trần, vải thô áo bông, tóc tai tán loạn, thật giống như đứa trẻ chạy loạn ngoài đường.
Hạ Lan Khâm đứng trên, Y Nhân đứng dưới chỗ của thủ hạ.
Đây là một cảnh tượng kỳ quái, không thể hiểu nổi. Thế nhưng nhìn không ra có sự cách biệt nào giữa hai người bọn họ.
Quân sĩ trong lòng tràn đầy nghi hoặc, khom người lui ra.
Đợi đến lúc ra khỏi doanh trướng, quân sĩ kia vẫy vẫy tay gọi một quân sĩ khác đang tuần tra ngoài trướng. Hai người đi đến một chỗ bí mật đằng sau trướng.
“Chuyện gì vậy?”
“Tiểu Tả, ta vừa gặp Y Nhân.” Người đang nói chính là Tiểu Hữu.
Hắn vốn là quân lo hậu cần. Lần này Hạ Lan Khâm đến, hắn phụ trách công việc trà nước.
Tiểu Tả kia là một bách phu trưởng nho nhỏ, luân phiên tuần tra theo ca.
“Y Nhân nào?” Tiểu Tả còn chưa phục hồi tinh thần.
“Chính là đàn bà lười của A Tuyết đó.” Tiểu Hữu nghiến giọng la lên, “Có phải là A Tuyết đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“… Nàng ta làm sao lại đến đây gặp Đại tướng quân? Lẽ nào A Tuyết đúng là một đại nhân vật?” Tiểu Tả còn chưa kịp phản ứng, hoang mang lẩm bẩm.
Tiểu Hữu cũng mờ mờ mịt mịt.