Bùi Nhược Trần vừa nói dứt lời thì ngay tức khắc Y Nhân bỗng nhiên trông thấy một trận cát bay đá chạy. Tuy Xa vốn là một nơi rất dễ nổi gió. Thế nhưng bão cát cuộn trào mãnh liệt như vậy, cũng rất hiếm thấy.
Cát bay làm tầm mắt Y Nhân mờ mịt.
Cô dùng mu bàn tay xoa xoa đôi mắt. Chờ đến lúc bỏ tay ra thì cảnh tượng trước mắt đã biến đổi rồi.
Không biết từ lúc nào, phía trước đột nhiên hiện ra một đống hắc y nhân cuồn cuộn như sóng triều, run sợ thần binh, đứng thành ba hàng, chắn phía trước Bùi Nhược Trần.
Mà ở trên cùng, trên ngọn cây, cũng xuất hiện một người.
Ánh mắt mặt trời rõ ràng đang từ trên cao chiếu xuống. Nhưng chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy người nọ, Y Nhân lại cảm thấy thế giới đột nhiên mát lạnh, ngay cả đáy lòng cũng đều rét lạnh.
Người nọ mặc huyền y chói mắt. Cả người đều giống như bị kiếm quang bao phủ, tiền đồ sáng lạn, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Hắn tựa như một chùm tia sáng.
Kiếm quang.
Kiếm quang vô hình, người cũng vô hình.
Ba đội quân đứng chắn trước người Bùi Nhược Trần, tuy rằng đứng thẳng tắp kiên định, nhưng trên trán ai ai cũng đều thấm đẫm mồ hôi.
Đây chính là một cuộc chiến đã định sẽ thua.
Bọn họ đứng, chỉ vì bọn họ là tử sĩ của Bùi gia. Mặc dù chết, cũng phải chết phía trước công tử.
Còn người nọ đứng trên ngọn cây vẫn bất động không nói, trầm tĩnh đến quỷ mị, không hề tức giận, tựa như một bức tượng điêu khắc.
Cứ yên lặng mãi như vậy, khiến trong lòng mọi người dậy lên một nỗi sợ, không biết bản thân đang phải đối diện rốt cuộc là người hay là một hồn ma đến từ chín tầng địa ngục.
Thời gian lại trôi qua thêm một khắc nữa.
Bão cát đã ngừng lặng, những chiếc lá khô từ trên ngọn cây rơi xuống, còn chưa kịp đáp xuống đất…
Thế nhưng, như vậy đã là kết thúc một đời.
Nỗi dày vò giữa sống hay chết, còn đáng sợ hơn cả cái chết thật sự.
Y Nhân đảo đầu một vòng: Tiểu Hữu đã sợ đến mức mặt cắt không còn chút máu. Cả người như sàng gạo, run rẩy không ngừng. Bùi Nhược Trần đứng phía trước cô, phong độ còn rất tốt, coi như trấn tĩnh. Chỉ là toàn thân căng cứng, dường như đang hết sức căng thẳng.
Ngoại trừ tiếng hô hấp dày đặc, Y Nhân cũng không nghe được âm thanh nào khác.
Càng ngày bầu không khí càng áp lực đến mức không thể nào thở được.
Y Nhân có cảm giác bị đè nén.
Thời gian lại trôi qua.
Người trên ngọn cây, không hề có dấu hiệu di động chút nào. Những người dưới gốc cây, vẫn lấy tĩnh chế tĩnh như cũ.
Y Nhân cuối cùng kiềm chế không nổi nữa.
Cô đột nhiên đi lên phía trước.
Bùi Nhược Trần cả kinh, vốn đã định kéo cô lại. Nhưng Y Nhân đã lướt qua người hắn, đưa tay đẩy ba đội hắc y nhân đang đứng xếp hàng phía trước, tạo ra một con đường đi lên.
Cô cắm đầu cắm cổ chạy lên trên cùng rồi đi đến dưới tàng cây, đi đến dưới chân người nọ.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên, rất hữu nghị mà hỏi thăm: “Xin chào. Xin hỏi ngươi có phải là Lục Xuyên không?”
Phía sau truyền đến một loạt những âm thanh đao kiếm được rút ra khỏi vỏ. Các tử sĩ vốn thần kinh đang rất căng thẳng, gần muốn vỡ tung ra rồi. Thấy thế, đều rút kiếm ra cầm nơi tay. Sắp xảy ra một cuộc tàn sát, sự chuẩn bị cuối cùng cũng uổng công.
Ánh mắt bọn họ nhìn Y Nhân đã như nhìn một người sắp chết.
Sắc mặt Bùi Nhược Trần đột biến. Hầu như muốn lập tức nhảy đến bên cạnh Y Nhân nhưng lại bị Tiểu Hữu nhanh tay lẹ mắt kéo lại.
“Tiểu Bùi đại nhân,” Tiểu Hữu run rẩy gọi: “Đừng đi.”
Phía trước cũng có hai người chạy lại, vây chắn trước mặt Bùi Nhược Trần, không cho hắn mạo hiểm.
Nhưng mà, tình huống mà bọn họ dự liệu cũng không xảy ra.
Y Nhân nghiêm túc, mỉm cười hữu nghị và thân thiết, dáng dấp ta đây rất vô hại.
Người đứng trên cây thì hơi hơi cúi thấp – - Kỳ thật, lúc hắn cúi đầu, người khác căn bản là không thể thấy rõ. Trên người hắn, ánh kiếm quá đậm. Chỉ có thể từ sự di động của quang ảnh mà liên tưởng đến động tác cúi đầu của hắn.
“Ta là Lục Xuyên.” Rất lâu sau đó, ngay khi tất cả mọi người đều bị bóng ma chết chóc dày vò đến mức sống còn không bằng chết. Một giọng nói vô cùng lạnh lẽo, tựa như không hề có chút sắc thái tình cảm nào, lên tiếng trả lời.