“Vương gia hạn cho ta nhất định phải tìm được ngươi,” Phượng Cửu cười cười, “Ta đưa ngươi đi gặp hắn.”
“Anh ấy không có việc gì chứ?” Trong lòng Y Nhân mừng vui nhảy nhót.
“Có ta ở đây, hắn xảy ra chuyện gì được chứ.” Phượng Cửu hơi tự tin mà trấn an.
Lục Xuyên bị bỏ quên ‘Hừ’ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ giúp Hạ Lan Tuyết lúc này thôi. Lần sau hắn gặp chuyện không may, ngươi không cần tới tìm ta nữa.”
Nói xong, hắn quả thật không nói hai lời, vừa quay người đã mất hút.
Phượng Cửu bất đắc dĩ mà nhìn một chút bầu trời đã không còn vết tích, nhẹ giọng thì nói: “Vẫn là tính cách như vậy, thảo nào thế nhân cũng không có ai hiểu nổi hắn.”
Sau đó, hắn quay đầu, tiếp tục ôn hòa mà nhìn Y Nhân, “Vì sao ngươi lại hỏi hắn đã đón dâu hay chưa, lẽ nào?”
Trong ánh mắt của hắn xẹt qua vẻ trêu tức.
“Không phải đâu.” Y Nhân rất nghiêm túc lắc đầu, giải thích: “Hình như có quá nhiều người sợ hắn. Ta muốn chỉ ra rằng, người khác không nên sợ hắn như vậy mà thôi.”
Phượng Cửu ngẩn người, chợt thấp giọng phụ họa: “Đúng vậy, quá nhiều người sợ hắn. Kỳ thật, Lục Xuyên có gì đáng sợ đâu?”
Dừng một chút, Phượng Cửu lại chuyển trọng tâm câu chuyện. “Đi thôi, Vương gia cùng Dịch Kiếm đang ở cách đây không xa. Chúng ta đến đó đi.”
“Dịch Kiếm cũng đến sao?” Trong lòng Y Nhân bỗng nhiên an tâm, theo Phượng Cửu đi đến một rừng cây ở phía nam.
Bọn họ đi không bao lâu đã nhìn thấy thủ hạ của Dịch Kiếm. Trông thấy Phượng Cửu, bọn họ cung kính gật đầu hành lễ rồi phái người chạy thật nhanh vào rừng thông báo cho Dịch Kiếm.
Chẳng bao lâu sau, Y Nhân liền nhìn thấy Dịch Kiếm từ sâu trong cánh rừng bước nhanh đi ra. Đầu tiên, hắn lo lắng mà nói: “Phượng tiên sinh, vì sao Vương gia vẫn chưa tỉnh?” Ánh mắt đảo qua liền trông thấy Y Nhân
Dịch Kiếm lộ vẻ mừng rỡ: “Vương phi, người không sao chứ?”
Y Nhân lắc đầu.
“Gặp được Vương phi thật sự quá tốt rồi. Vừa rồi lúc Vương gia tỉnh lại cứ hỏi nương nương mãi – - chỉ trách ta lúc trước cố tìm Phượng tiên sinh, không bận tâm gì đến Vương phi nương nương.” Dịch Kiếm áy náy, hai tay ôm đầu. Bộ dáng vô cùng đau đớn.
“Được rồi,” Phương Cửu buồn cười mà cắt đứt màn biểu diễn của hắn, giục nói: “Chúng ta đi thăm Vương gia trước đã.”
“Được, Phượng tiên sinh nhanh lên, đi xem Vương gia đi – - Vừa rồi Vương gia cứ nói mê sảng suốt. Không biết liệu thuốc giải có chuyện gì không nữa.” Dịch Kiếm lại tiếp tục lo lắng.
“Thuốc giải đúng là không có vấn đề. Nhưng hắn uống phải cỏ vô ưu đã một thời gian rồi, cũng không thể lập tức thanh trừ công hiệu của nó được. Hiện tại, chính là khoảng thời gian khó khăn nhất của hắn. Tất cả những ký ức đau khổ nhất sẽ lần lượt trở về, thậm chí sẽ quên mất một số chuyện – - Tuy sẽ không mất hết toàn bộ trí nhớ nhưng có vài thứ hắn sẽ không thể nhớ rõ được, hoặc là thật sự không thể nhớ nổi nữa.” Phượng Cữu nhàn nhạt giải thích xong, lại nhịn không được oán thán, “Vương gia cũng quá tùy hứng rồi. Biết rõ rằng chúng ta không thể chạy đến nhanh như vậy được, nhưng vẫn uống thứ mà Dung Hậu làm cho.”
“Đó là bởi vì ngài rất tin tưởng Phượng tiên sinh.” Dịch Kiếm vội vã giải vây giúp Vương gia nhà mình.
Phượng Cửu cười cười, lắc đầu nói nhỏ: “Ngươi không cần che giấu cho hắn. Ta đồng ý xuất sơn phục tùng Vương gia, tất nhiên sẽ hiểu hắn. Tuy rằng hơi phiền, nhưng vừa vặn ta cũng muốn thưởng thức Vương gia một chút.”
Dịch Kiếm cười ‘hắc hắc’ mấy tiếng, không nói nhiều nữa.