Mục lục
Hoàng Hậu Lười Y Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Docke

Hạ Lan Tuyết đang bước về phía trước một bước. Bốn gã hắc y tử sĩ bên cạnh rốt cuộc có chút phản ứng, chậm rãi đi về phía anh.

Đám cao thủ đại nội bị anh vượt qua cửa cũng rất có phong độ. Sau khi Hạ Lan Tuyết đột phá vòng vây, bọn họ cũng không đuổi bắt, vẫn đang canh giữ ở vị trí cũ. 

Sẽ không có ai kinh ngạc, cũng không có ai lo lắng.

Bởi vì trạm kiểm soát cuối cùng, chưa từng để ai sống sót.

Bốn người kia đã đi tới, hoãn đến cực chậm, đủ không dính trần, nhưng không hề để lộ he hở, phòng bị chu toàn nghiêm mật.

Hạ Lan Tuyết đã sẵn sàng chờ đón trận địa của quân địch, nhưng ánh mắt trước sau vẫn không cách nào rời khỏi Dung Tú.

Dung Tú không nhìn anh, chỉ đau thương mà bướng bỉnh nhìn Bùi Lâm Phổ, nói từng câu từng chữ: “Ta đã rời bỏ A Tuyết một lần. Lúc này đây, ta nhất định phải tìm được chàng. Ta phải trở về bên cạnh A Tuyết. Không bao giờ gặp lại… Hạ Lan Thuần nữa! Ngươi muốn ngăn cản ta, trừ phi giết ta đi!”

“Nương nương!” Bùi Lâm Phổ tự biết không nên nghe chuyện tình yêu của đế vương nên trầm giọng cắt đứt lời nàng.

Trong lòng Hạ Lan Tuyết chấn động, ánh mắt phát sáng kỳ lạ bỗng nhiên lóe lên. Ánh mắt mãnh liệt đó, ngay cả Dung Tú cũng không thể lảng tránh.

Nàng xoay đầu lại, hoang mang mà nhìn người trước mặt hình như rất xa lạ.

Ánh mắt thanh mỹ, linh hoạt kỳ ảo, tú lệ đến mức không thể nhìn thẳng vào.

“Những lời nàng nói… hoàn toàn là sự thật?” Hạ Lan Tuyết run giọng hỏi.

Dung Tú giật mình, giọng nói cũng run run, hỏi lại: “A Tuyết?”

“Nàng nói, đều là thật tình sao?” Hạ Lan Tuyết đi về phía trước một bước, hoàn toàn không thèm để ý kiêng dè sát khí nặng nề đang áp sát bên cạnh.

Bốn người kia đang muốn động thủ thì thoáng thấy Bùi Lâm Phổ lắc đầu rất kín đáo. Bọn họ liền không cử động nữa.

“A Tuyết.” Sắc mặt Dung Tú hoàn toàn thay đổi, đột nhiên trở nên thong dong không gì sánh được, “Đưa ta đi.”

“Được.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười, gật đầu, vươn tay ra.

Khuôn mặt này bình thường không có gì khác lạ. Nhưng bởi vì nụ cười này mà trở nên không hề xa lạ. Tuấn mỹ phong lưu, phát quang bức người.

Ánh mắt Bùi Lâm Phổ lóe lóe, không nói tiếng nào.

Thật là một đôi kim đồng ngọc nữ, nguyên bản, chính là toàn bộ phong cảnh của Thiên Triều.

Hạ Lan Tuyết càng chạy càng gần, Dung Tú cũng vươn tay ra.

Bọn họ dường như đang ở ngoài thế giới, người người, chuyện chuyện, đều không còn là gì cả.

Khi tay đã nắm lấy bàn tay.

Khóe môi Hạ Lan Tuyết khẽ cong lên một nụ cười như trong mộng ảo.

“Vương gia.” Lúc bọn họ quyết định rời đi, Bùi Lâm Phổ vẫn một mực yên lặng theo dõi sự phát triển của tình thế bỗng nhiên mở miệng: “Ngài phải biết, ngài làm như vậy, sẽ có hậu quả gì chứ.”

“Để hắn đến tìm ta đi. Nói cho hắn biết, bất luận hắn muốn cái gì, ta cũng sẽ cho hắn.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói: “Nhưng từ nay về sau, Dung Tú là của ta.”

“Ta sẽ chuyển lời.” Bùi Lâm Phổ dường như không có ý đồ ngăn cản chút nào, làm như người mà anh đưa đi, không phải là Quốc mẫu của Thiên Triều vậy.

“Đa tạ.” Hạ Lan Tuyết gật đầu nhìn về phía Bùi Lâm Phổ. Thấy gương mặt đoan trang ngưng trọng của ông, thản nhiên nói: “Lúc này đây, ta thiếu ngươi một chuyện, cũng thiếu Bùi Nhược Trần một phần. Tương lai nếu có cơ hội, ta sẽ trả lại cho Bùi gia.”

“Vương gia, tự bảo trọng đi.” Bùi Lâm Phổ bất động thanh sắc mà rũ đôi mắt xuống, vươn nhẹ đôi tay thủ thế. Bốn phương tám hướng, bóng người rậm rạp, binh sĩ ẩn núp ở các chỗ tối như thủy triều xuống lập tức rút lui. Lặng yên không một tiếng động lại tạo nên thanh thế rất lớn.

Bốn gã tử sĩ đứng gần Hạ Lan Tuyết, cũng cụp mắt thối lui về bên cạnh Bùi Lâm Phổ.

Hạ Lan Tuyết nắm tay Dung Tú, thần sắc nghiêm trang. Lòng bàn tay đổ mồ hôi ròng ròng, chăm chú mà nắm. Làm như chỉ cần buông lỏng một chút, nàng sẽ một lần nữa biến mất về phía chân trời.

Dung tú lệ nóng lưng tròng, yên lặng đi theo bước chân anh.

Mãi đến khi bọn họ ra khỏi con hẻm nhỏ, một người lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Hạ Lan Tuyết. Chính là Dịch Kiếm. Hắn tìm kiếm mà gọi: “Vương gia.”

“Toàn bộ rút đi, kế hoạch toàn bộ tiêu hủy.”

“Vương gia!” Sắc mặt Dịch Kiếm khẽ biến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK