Hạ Lan Tuyết cười ngượng, thở dốc hồi lâu mới nhẹ giọng than thở: “Bị ngươi phát hiện rồi.”
Phượng Cửu theo dõi anh thật lâu, trong mắt đầy hờn giận, rồi dần dần chuyển sang bình tĩnh.
“Ngươi vốn không cần làm như vậy.” Phượng Cửu thấp giọng nói: “Những chuyện không muốn nhớ nữa thì cứ quên đi là được rồi. Cần gì phải dùng thuốc mạnh như vậy. Thà làm thương tổn bản thân, cũng phải nhớ kỹ vậy sao.”
Ăn phải cỏ vô ưu, cho dù không đến mức mất hết trí nhớ, nhưng những chuyện không muốn nhớ rõ thì cũng có thể sẽ quên.
Thế nhưng Hạ Lan Tuyết lại không quên nổi chuyện gì.
Bởi vì lần đầu tiên khi anh tỉnh lại, tự mình đã uống thuốc rồi – - thuốc này lại có tác dụng phụ rất lớn. Đó cũng là nguyên nhân vì sao Phượng Cửu vẫn chần chờ không chịu cho anh dùng thuốc. Nhẹ thì thổ huyết, nặng thì đả thương và phế phủ. Làm như vậy quá mạo hiểm, cũng không nhất thiết phải như thế…, rất không có trách nhiệm với chính bản thân mình.
“Vì sao phải bắt buộc bản thân phải nhớ kỹ mọi chuyện như vậy?” Phượng Cửu lại nói, “Có thể quên đi, không biết là mộng tưởng của bao nhiêu người nữa.”
“Ta không thể quên được.” Hạ Lan Tuyết rũ đôi mắt xuống, nhẹ nhàng mà kiên định nói: “Rất nhiều chuyện, ta phải có trách nhiệm với nó. Nếu như trốn tránh, cũng là trốn tránh trách nhiệm của chính mình. Phượng Cửu tiên sinh, làm khó cho ngươi, thành thật xin lỗi.”
Phượng Cửu hơi buông tiếng thở dài.
Một lát sau mới thấp giọng nói: “Trong thời gian này không được nổi giận, cũng không nên giao chiến. Cẩn thận tĩnh dưỡng nửa tháng. Để ta xem có thể tìm được loại thảo dược nào thích hợp để hóa giải độc tính này hay không.”
“Làm phiền tiên sinh rồi.” Hạ Lan Tuyết gật đầu, sắc mặt tái nhợt tệ hại.
“Vừa rồi…” Đợi một lát, Phượng Cửu lại nhớ đến sự kỳ quái của Y Nhân, nhàn nhạt hỏi: “Nương nương có phải vì chuyện của Dung hậu mà tức giận với ngươi không?”
Hạ Lan Tuyết lắc đầu, cười khổ nói: “Nàng không phải là người hay tức giận đâu – - Chỉ là ta đã làm cho nàng thất vọng rồi.”
Thanh âm của Hạ Lan Tuyết còn chưa hạ xuống, thủ hạ của Dịch Kiếm là một thị vệ đã thở hồng hộc mà chạy vào. Nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, bỗng nhiên quỳ bái: “Vương gia, Dịch đại nhân đã bị Bùi Thừa tướng vây khốn rồi!”
———– *** ———–
Lúc Bùi Nhược Trần quay trở lại chỗ Bùi Lâm Phổ thì Bùi Lâm Phổ đã nghiêm sắc mặt đen từ lâu, còn có vẻ gần như phẫn nộ.
“Vì sao lại đi ngăn cản hổ phù?” Ông trầm giọng hỏi đứa con trai từng khiến mình tự hào, “Ngươi cũng biết, ngày nào chúng ta bắt được hổ phù là ngày đó có thể chứng minh với Bệ Hạ rằng Hạ Lan Khâm cố tình giúp Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Khâm rơi đài, họ Hạ Hầu liền trở thành vô địch. Địa vị của Bùi gia, vĩnh viễn bền vững…”
Bùi Nhược Trần cũng không giải thích, chỉ liễm mi thúc thủ, kính cẩn nghiêng người.
“Chẳng lẽ là vì nha đầu kia sao?” Bùi Lâm Phổ lông mi xếch ngược, lửa giận vừa mới được đè ép xuống, lại một lần nữa bốc lên: “Ngươi vì nàng ta mà không thèm đoái hoài gì đến Du Công chúa. Lúc này đây, thậm chí còn vì nàng mà bỏ qua cơ hội đả kích Hạ Lan Khâm. Ngươi… vẫn là thanh niên khó qua khỏi ải mỹ nhân. Nhưng tốt xấu gì đối phương cũng phải là mỹ nhân đã chứ!” Dừng một chút, Bùi Lâm Phổ lại khó hiểu mà thòng thêm một câu: “Nếu như nàng là Tức phu nhân, một giai nhân tuyệt sắc kinh tài tuyệt diễm, thì cho dù ngươi bỏ cả giang sơn cũng đáng giá. Đằng này, Y Nhân lại là dạng người gì vậy?!”